Bát Gia Tái Thế

Chương 994


trước sau

Chương 994

Lời nói vừa dứt,

Trần Đức không thèm nhìn Chương Hằng, anh xoay người tiếp tục leo lên Thiên Kiếm Phong, đi về phía trước!

Chương Hằng quả thật không tệ, mạnh hơn một chút so với Bộ Kinh Phong, nhưng đối với Trần Đức mà nói cũng chỉ gánh được hai chữ ‘không tệ’ mà thôi.

“Đáng chết!”

Chương Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Đức rời đi, hắn ta cắn răng cắn lợi, cơ thể run rẩy, sắc mặt xanh xám. Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, hắn ta cực kỳ muốn ra tay lần nữa, nhưng vừa nghĩ đến thực lực của người đó, hắn ta liền do dự sợ hãi, nhưng… nếu cứ tiếp tục như vậy thì quá mất mặt!

“Cậu Chương, với vết thương bây giờ của cậu, quả thực không phù hợp tiếp tục leo Thiên Kiếm Phong, hay là chúng ta đi xuống trước!”, một lão hầu mở miệng nói, cho Chương Hằng một lối thoát.

“Cậu Chương, trên người hắn ta nhất định có bảo vật gì đó, quay về lại nghĩ cách đi lên”, một người khác cũng nói.

Ánh mắt Chương Hằng đầy oán độc, thái độ bình tĩnh thờ ơ không đếm xỉa của Trần Đức giống như là đang làm nhục hắn ta. Chương Hằng rất do dự, hắn ta không muốn cứ như vậy rời đi.

Nhưng,

Cuối cùng hắn ta vẫn mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đứng lên, dưới hộ tống của hai người hầu, bọn họ đi xuống Thiên Kiếm Phong.

“Cẩu tạp chủng đáng chết, mày chờ đấy, tao sẽ báo thù, sẽ cho mày chết đến mức khó coi!”, hốc mắt Chương Hằng đỏ bừng, đáy lòng gầm thét, hắn ta nóng nảy tới mức không bình tĩnh nổi

Từ lúc sinh ra đến giờ, bất luận hắn ta đi đếu đâu đều là ánh trăng sáng chói, trong thế hệ trẻ, ngoại trừ hai ba người, ai có thể so với hào quang của hắn ta?

Có thể nói từ nhỏ đến lớn, hắn ta có địa vị được

tôn sùng, không có một ai bất kính với hắn ta, cho dù là mấy lão già cũng vô cùng cưng chiều.

Còn bản thân hắn ta chưa từng thất vọng về mình, trong cùng cảnh giới hắn ta cũng chưa bao giờ thất bại!

Hôm nay lần đầu tiên hắn ta thua trong tay một người Linh Căn kỳ, còn thua thê thảm như vậy, làm sao Chương Hằng chịu đựng nổi?!

Mặc dù hắn ta rời khỏi Thiên Kiếm Phong,

Nhưng lòng tràn đầy ý báo thù!

Tuyệt đối không thể cứ như vậy!

Trên người thằng nhãi đó nhất định có bảo vật gì đó, hắn ta phải báo thù, giết người và cướp bảo vật!

“Hử?”

Trần Đức xoay người rời đi, anh cảm thấy sát ý nồng nặc của người nào đó thì không khỏi khẽ cau mày, nhưng anh cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, anh chỉ muốn sớm tìm được Phương Tâm Ngọc, mạng của Chương Hằng không liên quan đến anh.

Đương nhiên nếu như Chương Hằng nhất định muốn đi lên tự tìm cái chết, anh cũng không ngại thuận tay tiễn hắn ta một đoạn đường.

Trong nháy mắt, Trần Đức đã lên đến độ cao một ngàn ba trăm mét, tới đây anh không thể chạy băng băng được nữa, chỉ có thể leo lên, gió lạnh thấu xương còn mạnh gấp hơn mười lần so với trước đó, mỗi một trận gió thổi qua, dù là anh cũng có thể cảm nhận được đau nhói giống như bị dao đâm vào.

Hoàn cảnh tồi tệ như vậy nhưng tốc độ của Trần Đức vẫn không chậm lại, anh vững vàng tiếp tục leo lên phía trên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện