Mị Trần Lệ Dạ dù gì cũng là quỷ mẫu một phương, nào có chuyện không nhìn ra những mưu toan tính toán trong lòng tôi chứ.
Nhưng lúc này tôi vẫn chưa biết điều này, dù sao vẫn là câu nói cũ, nghé con không sợ cọp, còn gì để mất nữa đâu, tới cái mạng cũng bán cho người ta rồi, chi bằng đánh cược một phen cho xong.
Tôi là vậy, cho dù tới cùng đường cũng chẳng ép mình không vui dù chỉ một phút.
Tất nhiên thời điểm hiện tại, tôi đã rời khỏi phòng, chọn lựa đánh cược thì cũng coi như bỏ lại phía sau tất cả những ưu lo, cho nên đằng sau cánh cửa đóng kín kia xảy ra màn kịch như nào, cũng không còn là chuyện tôi quan tâm nữa.
oOo
- Mưu mẹo như vậy, tư chất không tồi, coi như có thể đào tạo. - Mị Trần Lệ Dạ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, chất lỏng sẫm màu lắc ly theo nhịp rung của nàng, thật khiến người ngoài nhìn vào có ảo giác cả căn phòng rung lắc theo nhịp tay ấy.
Ngả người ra sau, Mị Trần Lệ Dạ nâng ly nhấp một ngụm rượu, ưm một tiếng thoải mái, đoạn, nàng duỗi người đứng dậy, tiến lại giường và ngồi xuống.
- Ui cha, Dạ à, mẹ nhớ con quá đi! - Thả người xuống giường, giây trước rõ ràng còn là cô gái quyến rũ sang quý, giây sau lại hóa thân ngay thành thiếu nữ nghịch ngợm lăn lộn trên giường, thật sự khiến người ta há mồm trợn mắt.
Lăn lộn đã đời, khi ga nệm lẫn lộn, giường chiếu thành bãi chiến trường của quỷ mẫu nương nương rồi, nàng mới thò mặt ra, từ ánh mắt tinh nghịch xinh đẹp lóe lên sự thích thú.
- Dù sao cũng còn trẻ người non dạ, chà chà, Dạ à, không giữ được vợ không được trách mẹ đâu đó.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngoài rung động một giây rồi bật mở như chịu phải lực lượng lớn cực đại tựa bom nổ bên ngoài.
Cánh cửa rõ sang quý, “Ầm” một tiếng văng bật ra khỏi bản lề, mang theo khói trắng đập vào bộc sofa gỗ quý bên ngoài, sau đó, cả cửa lẫn sofa dán dính vào tường.
Cả căn phòng rúng động cực mạnh, theo đó, ánh sáng đèn cũng chập chờn và tắt hẳn.
Dù cho bóng tối lan tỏa, hơi lạnh từ người ngoài cửa mang đến vẫn không thể che lấp.
- Mị. Trần. Lệ. Dạ! - Tôn Ngạo Dạ gần như nghiến từng chữ theo kẽ răng, ánh mắt hắn tóe lửa đầy sát khí, gần như tỏa sáng lòe lòe trong bóng tối sâu thẳm.
Đôi mắt ấy, chính là sao y bản chính của Mị Trần Lệ Dạ nàng.
Mị Trần Lệ Dạ ngẩn người, nàng cuối cùng cũng được nhìn thấy con trai bằng xương bằng thịt, không cần phải dùng ẩn thuật quỷ kế đa đoan để nhìn con trai từ xa nữa rồi.
Thằng bé, có ngoại hình thật giống y.
Mị Trần Lệ Dạ cau mày, không phục, rõ ràng nàng mới là người mang nặng đẻ đau, còn cái tên bạc bẽo chả làm cái gì ngoài sung sướng hưởng thụ cộng cung cấp giống ấy lại được lời như thế. Quả thật khiến người ta tức muốn ói máu.
Bảo sao nàng mới vừa yêu thương vừa muốn hành hạ con trai chứ.
- Bà làm gì ở đây! - Tôn Ngạo Dạ không quản gương mặt ngẩn ngơ của Mị Trần Lệ Dạ, tiến tới chất vấn. - Bà mang Tiểu Trân đi đâu, cuối cùng bà dùng quỷ thuật gì để che giấu cô ấy?
Hắn đã làm đủ cách, nhưng không thể dò ra được khí tức Trần Gia Trân trong khách sạn rộng lớn này, tất nhiên do liên kết nên hắn biết cô vẫn ở đâu đó quanh đây, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể dò ra được chính xác địa điểm, dò tới dò lui, lại dò ra quỷ khí ẩn giấu cực kỹ của một người mà hắn chẳng bao giờ ngờ tới sẽ xuất hiện.
Dù sao bà ta chẳng phải cũng là Quỷ mẫu nương nương sao? Không phải rất bận rộn à, sao lại rảnh rỗi tới đây phá đám chuyện của hắn chứ!
Quỷ giới cũng có quỷ luật đấy!
Ánh mắt hắn lóe sát khí, không lẽ Mị Trần Lệ Dạ muốn khai chiến với hắn?
- Ây cha, con trai à. - Tỉnh mộng, Mị Trần Lệ Dạ trườn người ra khỏi chăn, tóc rối áo xệ cũng chẳng quan tâm, sảng khoái nói. - Gặp mẹ lần đầu sau bao năm xa cách không chào đón thì thôi chứ, sao lại bày ra vẻ mặt nghênh địch như thế, hừ hừ, gia môn bất hạnh a!
- Hay thật! - Hắn mỉa mai. - Ta không phải là người quyết định cái “bao năm xa cách” đó.
…
Oa oa oa, con trai lớn rồi không cần mẹ. Ôi, nàng đau lòng quá đi mất.
- Dù sao con cũng không cần bày ra cái vẻ mặt gặp đại địch đó đâu nha. - Chấm chấm nước mắt, Mị Trần Lệ Dạ nói. - Quỷ giới có quỷ luật, trong trường hợp này mẹ gia nhập thuộc địa của con với tư cách mẫu thân đó! Con nên nhớ, trong người con chảy một nửa dòng máu của mẹ, muốn ra vào chỉ cần vận chút thuật pháp là được.
Hắn nhíu mày, chuyện này rõ ràng là ngoài hiểu biết của hắn.
- Không biết? - Mị Trần Lệ Dạ nhìn ra được, trong mắt lóe lên ánh sáng tinh nghịch, tiếp. - Tới đây, gọi mẹ đi, mẹ sẽ hướng dẫn kỹ hơn cho.
- Biến đi! - Quay lại vẻ chán ghét đầy sát khí, hắn trầm giọng uy hiếp. - Rốt cuộc bà muốn làm gì, bà mang Tiểu Trân đi đâu?
- Ô, ta nào dám chứ, cô ấy dù sao cũng là một nửa của con, cũng là con dâu ta, ta thương yêu nịnh nọt không kịp sao có thể hại con bé. - Dường như quên mất người vài ngày uy hiếp Trần Gia Trân là ai, nàng trợn mắt nói dối không ngại miệng, đoạn, còn cười khúc khích tiếp lời. - Yên tâm đi, mẹ dù sao cũng nghĩ cho con, tránh cho con bị người ta đá, tuyệt đối tận tâm tận lực bồi dưỡng con dâu.
… Bà đừng phá đám thì ta đã tạ ơn trời đất lắm rồi!
Day day thái dương đau nhức, Tôn Ngạo Dạ nhức đầu căm giận nghĩ, hắn quả thật có chút hết cách, đừng nhìn vẻ tùy tiện của người này mà hiểu lầm, bà ta cũng là người đứng thứ nhì quỷ giới đấy, sức mạnh quả thật không sao diễn tả hết. Dựa trên hiểu biết của hắn, nếu không có luật lệ trói buộc, hủy diệt vài quốc gia trong một ngày cũng là chuyện nhỏ với cái người này.
Con gái của Quỷ vương hiện tại - Leviathan - cũng là người nắm giữ vị trí Quỷ mẫu nương nương, chính là Mị Trần Lệ Dạ - Himiko Yamataikoku, lãnh địa của bà ta trải rộng từ Châu Âu sang Châu Mỹ, thậm chí là Nhật Bản và các nước Châu Á.
Hiện tại thực lực của hắn, không thể đối địch nổi bà ta.
Nhìn sắc mặt càng lúc càng trầm, cùng khí tức kìm nén xa cách của hắn, Mị Trần Lệ Dạ có chút bất đắc dĩ, có trời làm chứng, nàng dù là ác quỷ tội ác tày trời cũng tuyệt đối không làm hại con trai đâu.
Nhưng mà… nàng cười khổ, dòng máu ác quỷ của nó lớn mạnh hơn nàng tưởng, trái tim của nó… quả cũng thật giống như nàng mấy ngàn năm trước, ngoài máu tanh chết chóc thì chẳng nhìn được gì nữa.
Là một người mẹ, cũng là một ác quỷ, nàng không biết nên vui hay buồn nữa.
- Thôi, không đùa con nữa. - Mị Trần Lệ Dạ có chút mệt mỏi đứng dậy. - Ta chỉ đánh cược với con bé một ván.
- Bà quả không hổ là Quỷ mẫu. - Hắn cười, nét khinh bỉ hiện lên rõ ràng. - Giăng bẫy sẵn đợi Tiểu Trân nhảy vào, biết thừa cô sẽ thua không còn đường thoát.
- Ta biết chứ, nhưng con yên tâm, thua không sâu đâu.
… Đã thua còn có chuyện sâu hay không nữa ư.
- … Cược cái gì?
- À… bí mật. - Mị Trần Lệ Dạ nhếch môi cười, con người vừa quyến rũ vừa quyền lực ngay lập tức trở lại. Nàng vung tay, bộ quần áo trên người lóe sáng rồi thay đổi thành một chiến bào ánh bạc ôm sát cơ thể hoàn mỹ của nàng, mái tóc cũng ngay lập tức được búi lên gọn ghẽ.
Thiếu nữ quyến rũ nom có vẻ biếng nhác ban nãy, thoắt cái trở nên uy mãnh hệt như một con báo săn chờ ngày xuất chiến.
Cười nhìn con trai căng cứng cơ thể phòng bị, bóng dáng Mị Trần Lệ Dạ mờ dần rồi biến mất.
Bỏ lại trong không khí câu nói lúc xa lúc gần vẳng lại:
- Tôn Ngạo Dạ, vẫn là câu nói ngày trước, với tư cách mẹ chồng, ta nghĩ ta hoàn toàn có quyền đánh giá con dâu của mình chứ.
oOo
Rời khỏi căn phòng thì nhất định hắn sẽ rất nhanh tìm ra tôi.
Nhưng quay lại căn phòng, đối diện với mỹ nữ ác quỷ vừa đẹp lại vừa mưu mẹo kia… tôi quả thật không có gan như vậy.
Thật ra trong tâm tôi luôn có thôi thúc tôi làm theo cơn tức ban nãy, tìm ra thằng em trai trời đánh rồi quật cho nó một trận nhớ đời, đá thẳng nó trở về Việt Nam và cấm cửa quay lại đây lần nữa.
Nhưng bản năng lại ngăn tôi làm như thế.
Vì sao thằng bé lại xuất hiện ở đây, trước mặt tôi và Tôn Ngạo Dạ một cách hết sức “tình cờ” như thế?
Vì sao lại chọn thành phố đang phát triển chẳng mấy nổi tiếng này, lại chẳng phải trong thời điểm núi rừng đẹp nhất nữa?
Quan trọng nhất, tôi là chị, tôi chăm sóc nó từ nhỏ, có lý nào tôi không nhận ra em trai mình có gì đó khác thường.
Ngoại trừ ngoại hình cùng tính chất linh hồn là nó, thì cách ứng xử… hoàn toàn khác hẳn.
Tâm tư tôi chùng xuống, dù là ai, dám dùng em trai tôi như mồi nhử như vậy, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Cách tốt nhất mà tôi nên làm, có lẽ là cầu cứu vị ác quỷ đại nhân với tư cách là một nửa linh hồn của tôi, bằng bản năng, tôi biết hắn chẳng phản đổi đâu, có thể hắn sẽ yêu cầu phúc lợi, nhưng tôi hoàn toàn có thể chi trả được rồi.
Tuy biết là nên vậy, cách nhanh nhất là nó, nhưng tôi vẫn không cam tâm.
Vùng trời tự do mà tôi khó khăn lắm mới có được, không phải chỉ vì sống sót mà một lần nữa lại bị giam giữ, sống cuộc đời cá chậu chim lồng như khi còn sống, biết thừa ngày mai thức giấc lại một ngày đơn điệu như cũ, bị sắp xếp như cũ, bị gượng ép như một con búp bê, chẳng chút tự chủ mình là một cá thể độc lập.
Cho nên, tôi rút từ trong túi ra một tấm thiệp, tấm thiệp mà tôi đã giấu Tôn Ngạo Dạ cất đi từ mấy hôm trước.
Hoa văn vàng đỏ quyến rũ vẫn câu hồn đoạt phách như trước, hương thơm như tẩm ướp từ trong biển hoa vẫn lan tỏa tứ phía, dòng chứ lấp lánh kia vẫn rực rỡ tựa mời gọi, chính là tấm thiệp mỹ nữ ác quỷ để lại.
Tấm thiệp mà dù dùng đủ mọi cách tiêu hủy, nó vẫn còn nguyên vẹn, đẹp đẽ phát sáng.
Vốn dĩ Tôn Ngạo Dạ định phong ấn nó, nhưng hắn chưa kịp làm thì tôi đã phân tâm hắn bằng đủ cách rồi.
Tôi trầm ngâm, dùng linh hồn lực kiểu đặc biệt của mình, khẽ khàng xâm nhập vào nó.
Cơn đau như xộc thẳng vào đại não như có như không của tôi.
Nén tiếng hét đau đớn, tôi cắn môi, nếu có