Người Hán có câu thành ngữ rất hay thế này: Vô công bất thụ lộc, nói nôm na là không công không nhận thưởng.
Mà có thưởng, thì chắc chắn cũng là loại vô gian tức đạo!
Chắc chắn là để hình dung cho tình huống éo le của tôi lúc này.
Con mẹ nó, bà muốn thả tôi thì cũng đợi buổi tối hãy thả được không, bây giờ trời sáng rồi aaa!!!
Tôi có muốn than trời trách đất chửi bới từ Tôn Ngạo Dạ sang thái hậu nương nương của hắn chăng nữa thì sự thể cũng đã rồi, đó là tôi đã thoát khỏi tòa lâu đài kia một cách quái chiêu như thế. Buổi sáng thì buổi sáng, tôi cũng chả phải ma cà rồng mà sợ ánh mặt trời, nhưng chỉ là một ác hồn, sự sáng sủa đầy dương khí đó khiến tôi cảm giác không yên tâm và khó chịu, cho nên việc cấp bách lúc này vẫn là tìm một chỗ yên tĩnh ngủ vùi một giác để đêm về lượn vào thành phó mới được.
Mặc dù tôi chả biết thành phố nào gần cái sa mạc quái quỷ này nhất, nhưng dù sao là một ác hồn sống dựa vào linh hồn lực, tôi vẫn phải tập trung mười phần khả năng để tìm kiếm hơi thở người sống, nếu không sớm muộn gì tôi cũng cạn kiệt linh hồn lực và tan biến.
Thực éo le mà.
Tôi vừa bay vừa nhảy trong tia nắng sớm của sa mạc, thật sự nếu bỏ qua nỗi bất an trước dương khí cực thịnh tỏa ra xung quanh, thì khung cảnh nơi này cũng đẹp lắm. Đằng xa, tòa lâu đài rộng lớn đổ nát ấy vậy mà lại mang hình hài lâu đài cổ đúc từ gạch nung, trông thô sơ và tệ lậu hơn tôi tưởng tượng về cái nơi đã giam giữ mình, không hiểu sao bên trong lại huy hoàng đủ kiểu nội thất đông tây như vậy. Phóng mắt nhìn ra xa, thì cát vàng cao thấp tạo thành từng dòng lượn sóng, dưới ánh nắng sớm thật khiến tôi có ảo giác từng cuộn cát ấy được cấu thành từ vàng thật, lấp lánh hư ảo.
Tốc độ di chuyển của tôi rất nhanh, đây cũng là một trong những điểm mạnh của tôi. Bạn đừng nghĩ làm ác hồn ai cũng giống ai, hoàn toàn không phải, điều này sẽ dựa trên nền tảng linh hồn của bạn cũng như cách bạn sống thời còn sinh thành mà tạo nên. Nói đơn giản, mỗi ác hồn sẽ có những tuyệt kỹ khác nhau, như số 7 có khả năng tạo ảo giác và điều khiển nguồn nước trong phạm vi nhất định. Số 2 thì… khụ khụ theo như lời anh ta từng gợi ý, tôi nghĩ nếu cả ba phần cùng hợp lực, có lẽ anh ta có thể dịch chuyển tức thời, tất nhiên là chu vi cũng hạn chế.
Số 10 thì có khả năng thôi miên, khiến cho nạn nhân hoảng hồn mà tự sát, thậm chí đôi khi cô ấy ở thời điểm cực thịnh, còn có thể “nhập tràng” vào thân xác nạn nhân nữa cơ.
Đó là do tôi thường giao tiếp với họ nên cũng biết sơ sơ, còn những ác hồn khác thì… xin thứ cho kẻ bất tài, tôi chẳng rõ tuyệt kỹ của họ là gì.
Về phần tôi, khi còn sống là người chăm chỉ học hành nhưng đầu óc thì luôn ẩn chứa những suy nghĩ phản loạn, cho nên sau khi thân xác tiêu hủy chỉ còn linh hồn, tuyệt kỹ của tôi là nhìn sâu vào trong ký ức của đối phương, nếu trong những ngày tôi cực thịnh về linh hồn lực - chẳng hạn ngày trăng tròn - thậm chí tôi có thể thay đổi ký ức của họ nữa. Ngoài ra, tôi còn có khả năng chạy cực nhanh, nhanh gấp mấy lần so với tốc độ thường có của ác hồn.
Không biết nên tự hào hay tự thẹn đây…
Tôi rất nhanh đã di chuyển rất xa khỏi tòa lâu đài, nhìn chung nơi đây bốn bề tương tự nhau, khả năng định phương hướng của tôi lại rất kém, nhưng có cơ sở tòa lâu đài - nơi mà Tôn Ngạo Dạ đang ở - làm tham chiếu định vị, tôi cũng rất dễ dàng cảm nhận đường hướng mình chạy có theo đường thẳng hay không. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, cứ theo đường thẳng thì sẽ thoát ra khỏi nơi này thôi.
Ai ngờ chạy mãi, chạy mãi mà vẫn thấy tứ phía cát vàng, tới một cái cây ngọn cỏ hay cục đá cho tôi náu mình cũng chả có, con mẹ nó khốn nạn. Nhìn ánh mặt trời mỗi lúc càng lên cao, sức nóng cùng dương khí xung quanh mỗi lúc càng mạnh thì tôi chỉ biết chửi thầm thôi chứ làm gì được nữa.
Khốn khổ thân tôi, khi sống chẳng yên mà chết rồi còn bị hành hạ, tôi đã đắc tội ai aaa!!!
Đương lúc mà tôi tưởng bi ai nhất, thì một cơn gió mạnh mẽ quét qua để lộ một đám đất đá nâu xám vốn bị chôn vùi bên dưới. Tôi mừng húm, phóng lại thì phát hiện chúng nó chẳng phải đất đá gì cho cam, mà là xương người lẫn vào với xương lạc đà.
Tuy hơi rợn, nhưng chó cùng dứt dậu, tôi đành thở dài náu mình vào một bộ xương nhìn qua quần áo rách nát thì có vẻ là nữ và trông cũng có vẻ tươm tất nhất đoàn. Ác hồn chúng tôi người nào cũng có khả năng náu mình vào vật chết - xương người giờ cũng đã là vật chết rồi - cho nên các bạn đừng ngạc nhiên nhé.
Khi an toàn tránh nắng rồi, tôi mới dám thỏa mình vào cơn mộng mị, cốt yếu là để duy trì linh hồn lực.
Chỉ mong bóng tối mau tới.
oOo
Bên trong tòa lâu đài, Tôn Ngạo Dạ tất nhiên cảm nhận được linh hồn Trần Gia Trân đang chạy mỗi lúc một xa, hắn chỉ đành cười khổ, cô bé này thật là mỗi lúc chỉ muốn thoát nhanh khỏi hắn thôi.
Có gì đó rất kỳ lạ luôn khiến hắn hướng sự chú ý của mình về cô ấy, bản thân hắn từ khi sinh tới khi tử, hoàn toàn là ở mức âm độ về phần tình cảm, hắn chưa bao giờ cảm giác rõ ràng về cái mà người đời gọi là cảm xúc, có chăng cũng chỉ là chút khó chịu khi người mẹ vốn là ác quỷ của hắn rời bỏ gia đình để quay lại với đồng tộc. Nhưng lúc ấy, cho dù mới là đứa trẻ 6 tuổi, hắn cũng chỉ nhíu mày một cái rồi thôi chẳng quan tâm.
Tôn Ngạo Dạ dạo bước xuống tầng hầm thứ ba về phía tây, nơi linh hồn có vẻ là Emily Duncan đang ở, tuy chỉ là nghi ngờ, nhưng giờ đây không có thời gian để hắn làm rõ vấn đề, hắn phải thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Một nửa của hắn đang chờ.
Tiến độ bước của Tôn Ngạo Dạ vốn rất bình thản, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, tựa như có trăm cơn gió đang thổi dưới gót giày của hắn, cho nên chỉ trong chốc lát, hắn đã đến được hầm mật thất nơi Emily Duncan đang ngủ vùi.
Tôn Ngạo Dạ không tin ngày hôm đấy gặp gỡ Emily Duncan là ngẫu nhiên, hẳn là ở Trần Gia Trân có một tác nhân gì đó khiến linh hồn ấy thức tỉnh, nhưng giờ hắn cũng chẳng quản tác nhân đó là gì, hắn chỉ biết hắn muốn xé xác, muốn tàn phá, muốn chém giết và muốn thấy máu!
Cho nên đứng trức bước tường treo cây thập tự ngược, chẳng quản bản thân đang đạp lên vô số thi thể của đạo quân cảm tử kia, Tôn Ngạo Dạ vẫn điềm nhiên cầm Ngọa Quỷ - con dao làm từ xương cốt quỷ dữ mà người mẹ hắn ban tặng - vuốt lên cán dao tạo thành một ấn chú vô hình, đoạn, chém thật mạnh vào cây thập tự đó.
Cũng phải cám ơn người cha pháp sư của hắn, đã vô tình dạy cho hắn thật nhiều bùa chú như vậy.
Chỉ thấy, cây thập tự nứt toạc, lộ ra bên trong một bộ xác ướp trẻ con đang cuộn mình ngủ.
Nếu suy luận của hắn là đúng, thì Emily Duncan kia vốn chẳng phải là Emily Duncan, mà chỉ là một thế thân vô dụng bị thôi miên khiến con bé tưởng như thế, và vì vậy nên phải trở thành vật tế cho ác quỷ.
Tôn Ngạo Dạ cười nhạt, xem ra chủ nhân của tòa lâu đài này rất thú vị!
oOo
Trời tối rồi aaa
Tôi vùng dậy khỏi đám xương cốt, tất nhiên là làm một ác hồn vô hình nên chẳng thể có cát vàng dính vào cơ thể được, nhưng tôi cũng không quản nhiều, vẫn vui vẻ phủi phủi cơ thể tựa như quanh thân dính đầy bụi đất, vừa làm, miệng vừa ngân nga bài hát “Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi
”, khỏi phải nói hiện giờ tôi phấn khích tới bực nào rồi. Đêm đen đã tới, bầu trời tại sa mạc nơi này lấp lánh trăm vạn ngôi sao, xung quanh cho dù còn chút dương khí sót lại nhưng cũng rất nhanh bị giá lạnh và âm khí nuốt chửng, và hơn cả, đôi móng vuốt đen tuyền của tôi vẫn chưa thể thu về, cho nên sự thật là tôi vẫn rất phấn khích và ham muốn giết chóc đã trở lại trong tôi lúc này.
Tôi vươn vai, bỏ qua sự thật là tôi chẳng có cơ thể chi cả, sau đó tập trung định vị, ừm, tôi đã cách tòa lâu đài chừng 15 kilomet rồi, cũng do ban sáng thời gian gấp rút nên không chạy được xa, bây giờ thì khỏi nói, tôi phóng hết tốc lực để càng lúc càng rời xa tòa lâu đài, tất nhiên là theo phương thẳng đứng. Mối liên kết cảm nhận của tôi với Tôn Ngạo Da do khoảng cách địa lý kéo giãn nên ngày một yếu dần, nhưng tôi những mong nó mất hẳn cơ, có lẽ chạy thêm vài trăm kilomet nữa thì nó cũng “đứt” thôi.
Nghĩ tới tương lai tươi sáng ấy, khỏi nói cũng thấy tôi sung sướng tới bậc nào qua từng guồng chân mỗi lúc một nhanh của tôi, tôi cũng chẳng tiếc nuối linh hồn lực như bình thường mà thảnh thơi sử dụng chúng hết có thể. Tất nhiên cũng phải giải thích luôn cho bạn đọc hiểu rõ, linh hồn lực của ác hồn - hoặc tất cả mọi linh hồn - đều có cơ cấu nền tảng giống nhau, chúng chia làm hai gồm phầm chìm và phần nổi. Phần nổi là phần linh hồn lực chúng tôi có thể sử dụng để thi triển các kỹ năng pháp thuật để giết chóc, hết thì thôi, nghỉ ngơi hoặc giết người chúng sẽ hồi lại như cũ. Còn phần chìm thì khỏi nói, chúng là cốt cán sinh mạng của chính tôi, một khi bị tổn thương thì rất lâu để hồi lại như cũ, có muốn hồi cũng phải dựa trên nhiều sự trợ giúp và giết chóc mới hồi lại nổi, và lẽ tất nhiên là nếu phần chìm này