Quay lại Hoàng cung, việc đầu tiên Dương Mộc làm chính là đi thẳng đến Dục Linh Cung. Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy cái bóng của Hoàng Hậu đâu, chỉ có mười mấy cung nữ và thái giám quỳ đón phía xa.Đúng lúc này, một cung nữ từ trong tẩm cung đi ra. Dương Mộc nhận ra nàng, tên là Lục Nhi, thị nữ thiếp thân của Hoàng Hậu, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, là một mỹ nhân bại hoại trong veo như nước.- Nô tỳ cung nghênh Bệ Hạ! Hoàng Hậu nương nương đang tắm rửa thay quần áo, xin người chờ một chút.Lục Nhi tiến lên đón, quỳ xuống đất dịu dàng lễ bái.- Tắm rửa thay quần áo sao? Vậy… có cần trẫm hỗ trợ không?Dương Mộc tò mò hỏi.- Chuyện này….Lục Nhi do dự, sau đó cắn răng đáp:- Hoàng Hậu nương nương sẽ tức giận.Tức giận?Ngươi sợ Hoàng Hậu nương nương tức giận chứ không sợ ta tức giận sao?Dương Mộc hơi thất vọng. Xem ra cung nữ của Dục Linh Cung nên đổi hết rồi, hầu hạ Hoàng Hậu được mấy ngày đã quên luôn cả chủ nhân Hoàng cung này là ai. Nhìn qua có vẻ đang muốn một đường đi vào hắc ám theo cái ngõ cụt Hoàng Hậu này đây.Nhất định phải bóp nát nguy cơ từ trong trứng nước!- Khục… Nơi này không có việc của ngươi. Ngươi ra ngoài đi!Dương Mộc đảo mắt một vòng, phất phất tay ra hiệu cho Lục Nhi ra ngoài, sau đó cất bước vào trong tẩm cung.Đột nhiên, hắn thấy Lục Nhi lượn một vòng rồi ngăn ở trước mặt mình, động tác rất nhanh, ra tay không chút lưu tình!Dương Mộc lảo đảo lui lại hai bước, hơi kinh ngạc nhìn nữ tử như một cơn gió trước mặt. Tiểu cung nữ này ăn gan hùm mật gấu hay sao?Hoặc là, không biết trượng hình là cái gì?Nhưng vừa rồi… tại sao lực lớn như vậy? Mà lại còn rất vừa vặn.Võ công?- Bệ… Bệ Hạ… nô tỳ không cố ý. Nô tỳ biết sai!Lục Nhi rất bối rối, vội vàng quỳ xuống dập đầu, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch, nước mắt đảo quanh.- Ra ngoài đi, đừng có cản đường của trẫm!Dương Mộc nhàn nhạt ra lệnh. Hắn tự nhận là mình còn không quý giá đến như vậy, không muốn so đo với một tiểu cung nữ.Nhưng sau một lúc, hắn phát hiện Lục Nhi vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích.- Hoàng Hậu nương nương nói. Trong cung này, nô tỳ chỉ nghe lời một mình người. Nô tỳ… không dám không nghe.Lục Nhi hơi khiếp đảm, nhưng ánh mắt rất kiên định.Nghe lời một mình nàng?Dương Mộc kinh ngạc. Đây là đào chân tường một cách quang minh chính đại! Phản rồi!- Ta hỏi ngươi, có phải nàng đã dạy võ công cho ngươi hay không?Dương Mộc nghiêm mặt hỏi.- Võ công?Lục Nhi ngơ ngác.- Chính là công phu quyền cước. Vừa rồi ngươi đẩy trẫm như vây là nàng dạy phải không?Lục Nhi bừng tỉnh, sau đó nặng nề gật đầu:- Hoàng Hậu nương nương nói, vạn nhất có kẻ xấu thì nô tỳ dùng để phòng thân.Sắc mặt Dương Mộc cực kỳ khó coi. Cái gì mà kẻ xấu? Cái gì mà phòng thân? Không phải là đang nói mình sao? Xem ra, khẳng định không chiếm được chút tiện nghi rồi, vẫn phải an phận một chút, thành thành thật thật kể chuyện cho tốt.Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ trong tẩm cung. Hoàng Hậu mặc trang phục tắm rửa, bước ra từ sau tấm bình phong.Lúc này nàng, mắt phượng lười biếng, da trắng nõn nà, mái tóc đen buông rối sau lưng ướt sũng lấp lánh ánh nước, đeo hai chùm bông tai nhỏ, trên cái cổ thon dài như ngọc có mặt dây chuyền nhỏ óng ánh, bên hông đeo đai lưng bằng lụa màu hồng phấn mỏng như khói, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ hiện hết xuân quang. Theo bước đi của nàng, có tiếng leng keng leng keng vang lên, dường như có phụ kiện loại hình linh đang trên người.Khí chất của nàng cao khiết xuất trần, ngọc dung trong trẻo không chút phấn son, trắng sáng như tuyết. Mũi ngọc tinh xảo, môi đào hồng nhuận tựa như do trời cao quỷ phủ thần công tạo thành, đẹp đến mức khiến cho người ta phải nín thở.Thanh thủy xuất phù dung, bức hoa điêu do thiên nhiên tạc thành.Dương Mộc hơi thất thần. Hoàng Hậu vẫn luôn trang điểm, thế nhưng mỗi lần gặp lại làm thay đổi quan điểm về thẩm mỹ cực hạn của mình. Lần đầu gặp nàng, là trong trang phục tân nương đẹp đến mức tận cùng. Lần thứ hai gặp, là một tiên tử thanh lịch nhã nhặn. Lần này lại là một vẻ kiều nộn hồng nhuận.Mang tới một sự dụ hoặc đặc biệt.- Kẻ xấu xa!Hoàng Hậu hơi cáu, rất xấu hổ khi thấy Dương Mộc thất