Sáng sớm hôm sau, trong bầu không khí náo nhiệt, năm ngàn sĩ tốt ăn uống no đủ, đại quân xuất phát.Mục tiêu - Sơn mạch Lưu Phỉ!Đêm qua Dương Mộc đã tìm hiểu rõ ràng, trong sơn mạch Lưu Phỉ không có nhiều nơi thích hợp cho con người sinh sống, đi men theo con đường nhỏ lên núi có thể đi thẳng tới Kim Đao trại.Nhiều năm qua, đây cũng không phải lần đầu tiên triều đình phái quân đi tiễu phỉ, vì thế đã nắm rõ tình huống địa hình của sơn mạch này như lòng bàn tay, cũng rất quen thuộc với vị trí Kim Đao trại.Tìm mấy thợ săn dẫn đường, năm ngàn sĩ tốt có thứ tự xuất phát vào trong sơn mạch.Trong núi có nhiều bụi gai bụi cây, các trinh sát phân tán bốn phía tìm hiểu tình hình. Dương Mộc cảm giác mình đã biến thành trân bảo hiếm thấy, được bảo vệ giữa ba tầng trong ba tầng ngoài, đám thân vệ như chim sợ cành cong, hơi có một chút gió thổi cỏ lay đều phải phái người tới tìm hiểu một phen rồi mới dám đi tiếp.Điều này khiến cho Dương Mộc rất không có gì để nói. Như thế không những làm chậm tốc độ hành quân, mà hệ số nguy hiểm cũng tăng lên rất nhiều.Vì sao?Toàn quân co lại một đống, có thể đi nhanh sao? Bị người ta bọc như bọc sủi cảo rồi giết cũng không biết!Thế là, hắn lập tức nói với Vệ Trung Toàn, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh sách lược, chia năm ngàn sĩ tốt thành năm Thiên Nhân Đội, chia ra mà tiến. Bốn trăm tân binh sẽ phụ trách bảo vệ ngự giá, quả nhiên tốc độ được tăng lên rất nhiều.Trong núi rừng rất oi bức, phía trước có trinh sát đến báo đã phát hiện không ít cạm bẫy và vết tích lưu phỉ hoạt động, chắc chỉ còn cách ổ lưu phỉ không xa.Để tránh trúng mai phục, Dương Mộc lệnh cho Thiên Nhân Đội trước mặt đi đầu tìm hiểu.Không đến nửa giờ, có tiếng kèn phía trước.Đó là một sơn cốc, xung quanh có dòng suối, hồ nước, xem ra chính là một nơi tốt hiếm thấy trong núi. Nơi này không chỉ thích hợp cho con người sinh sống mà còn có địa thế tốt, có thể phòng ngừa dã thú tấn công.Không chút do dự, toàn quân xuất phát!Như một cơn lốc, toàn bộ bốn ngàn người còn lại được điều động tới sát sơn cốc.Lúc này, trận chiến trong sơn cốc đã tới giai đoạn kịch liệt. Vì Dương Mộc đã căn dặn phải cẩn thận đề phòng nên đội quân một ngàn người này cũng không liều mạng xông vào trong, khi phát hiện ra tung tích kẻ địch ở gần sơn gốc liền đưa ra phán đoán chính xác, vừa thổi kèn lệnh cầu viện vừa chia làm mấy đội vây giết đám lưu phỉ phía ngoài.Không thể không nói, dù sao cũng là hãn phỉ chiếm cứ sơn cốc mấy chục năm, biểu hiện của Kim Đao trại rất không tệ. Khi đối mặt với đông đảo quân chính quy, chúng chia nhỏ ra, biết tròn biết méo, lợi dụng ưu thế quen thuộc địa hình để chia cắt thành công năm ngàn sĩ tốt, muốn đánh tan từng bộ phận.Trong sơn cốc cũng có người già trẻ em, lập tức gà bay chó chạy, tiếng kêu khóc inh ỏi vang lên không ngừng. Nhưng sau khi trận chiến bắt đầu, đều chạy ra ngoài sơn cốc hết.Sau đó, chỉ thấy binh lính đông kìn kịt xông vào trong sơn cốc!- Sao có thể đông như vậy?- Trời ạ, chúng ta bị lừa rồi!- Không, ta không muốn chết!- Chạy mau!Lập tức những người già yếu tàn tật đại loạn. Thì ra trại chủ đã biết trước sẽ không ngăn được đại quân bên ngoài nên cố ý để bọn họ lại trong sơn cốc hấp dẫn lực chú ý, dẫn dắt quan binh vào trong rồi bao vây.Nhưng tiếc là kế sách của Kim lão đại đã thất bại. Đây đều là những binh sĩ đã trải qua trận chiến ở Hoàng thành, từng thảo luận khí thế ngất trời về chiến thuật bắt ba ba trong rọ này. Sai lầm mà kẻ địch vừa phạm vào, làm sao mình có thể phạm đúng cái lỗi ấy được chứ?Mấy trăm kẻ già yếu bệnh tật chẳng làm gì được, đành phải chạy đến chỗ đám Kim lão đại mai phục.Giờ họ chẳng khác nào người dẫn đường. Vốn đám Kim lão đại ỷ vào ưu thế ở sau lưng bắn lén, nhưng giờ coi như đã bại lộ hoàn toàn.- Đáng chết! Làm hỏng đại sự của ta!Kim lão đại tức giận đến giơ chân, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Những người già trẻ này đều là gia quyến của người trong trại, nếu trách tội xuống, chỉ sợ nhân tâm bất ổn.Vệ Trung Toàn mang theo bốn ngàn sĩ tốt hội hợp với một ngàn người, gia nhập chiến đoàn.Chỉ trong chốc lát, Kim Đao trại liên tục bại lui, để lại một mảng lớn thi thể,