Bất Khả Kháng Lực

Chương 8


trước sau

Lúc từ biệt Thư Niệm, hắn có nói sau khi kết thúc hội nghị hôm nay sẽ về nước ngay lập tức. Song đến phút chót, người lên máy bay chỉ có một mình Quản lý Phạm “tận chức tận trách”.

Dù sao thì công ty cũng không có việc gì làm, coi như tự cho mình thư giãn hai ngày, nghỉ một kỳ nghỉ nho nhỏ ấy mà.

Tiện dịp, tiện đường, lại rảnh tới chán ốm luôn, chừng nào vô tình đi ngang, thăm người kia một chút đi.

Vừa bước khỏi thang máy đã trông thấy ngay một đôi đang hôn hít ngoài cửa, Tạ Viêm thoáng nhíu mày. Làm ơn đi, tuy rằng đêm đã khuya, cũng đâu cần phải vồ vập yêu đương ngay tại chỗ đây, chờ nhích thêm hai bước đẩy cửa ra một cái, vô nhà rồi thân mật tiếp thì chết à?

Vừa định lách ngang qua chỗ bọn họ, đột nhiên hắn lại thấy có gì đó không đúng cho lắm. Tuy rằng ánh đèn không sáng mấy, nhưng cái kẻ bị ấn vào tường đó, dòm chiều cao và thể hình này, rõ ràng … chính là một tên đàn ông.

Fuck! Đồng tính luyến ái…

Mắt thấy động tác gã Tây tướng tá cao to, tóc buộc đuôi ngựa kia mỗi lúc một kịch liệt, vừa sờ soạng bừa bãi vừa giật tung quần áo của người đàn ông bên dưới, bộ dạng ham muốn bùng phát, Tạ Viêm có cảm giác như nuốt phải ruồi nhặng, dạ dày nhộn nhạo hết cả, hắn nhệch khóe miệng vì ghê tởm, đang muốn lui lẹ về khoảng cách an toàn, chợt cái người đã bị cuốn áo lên cao lại thốt ra những tiếng yếu ớt: “Đừng mà… đừng… buông tay ra…”

Tạ Viêm hít phải một ngụm lương khí, trước lúc đầu óc kịp phản ứng đã nhào tới kéo phăng gã Tây kia ra, dộng ngay một quả trời giáng vào mặt gã: “Shit! Thằng chó nhà mày đang làm cái gì đấy!”

Cái người đang khốn đốn dựa tường, hơi lẩy bẩy run, một tay lấp lửng che mặt, tay kia hoảng loạn chỉnh lại áo quần quả nhiên đúng là Thư Niệm.

Tạ Viêm chỉ cảm thấy gân xanh run bần bật trên trán, hắn chộp áo gã kia, không kể phải trái ra sao đã dần tiếp tập hai. Gã kia tự dưng bị đánh bất tử, chưa kịp trở tay, xơi tù tì vài ba cú mới vùng lên gào mắng một tràng, gắng gượng ngăn nắm đấm của Tạ Viêm lại: “Anh làm gì vậy! Tôi gọi cảnh sát bây giờ!”

Cảnh sát hả? Mày có ngon thì cứ việc gọi! Điệu bộ Tạ Viêm hệt như ông chồng ***g lộn đi bắt ghen, túm rịt cổ áo gã kia không chịu buông, hai mắt đỏ ngầu: “Đã làm gì chưa? Mày đã làm gì cậu ta rồi hả? Hả?! Shit, son of bitch %*&^%^^%”

Hắn chỉ hận mấy năm nay mình toàn học tiếng Anh chính thống cao cấp, những từ chửi bới chợ búa thô lỗ có thể xổ ra được sành sỏi quá ư nghèo nàn, hoàn toàn không thể biểu đạt hết nỗi phẫn hận ăm ắp trong lòng lúc này.

Gã kia lờ mờ hiểu, đẩy Tạ Viêm đang phát điên ra, vẻ mặt lại còn rất lịch thiệp: “Xin anh nói rõ cho, đây là chuyện riêng của chúng tôi, có can hệ chi đến anh không?”

Tạ Viêm đâu có tâm trạng cùng gã nói phải trái: “Người ta đã bảo dừng, mày điếc sao không nghe?! Chẳng lẽ mày còn định cưỡng bức?!”

“Đấy chẳng qua là tình thú giữa bạn tình với nhau đó thôi,” Gã kia đâu có cam lòng lép vế, “Tiên sinh, anh lo chuyện bao đồng quá.”

Tạ Viêm muốn căng cả đầu, hung hăng kéo Thư Niệm lảo đảo mấy bước: “Ai bảo tao bao đồng?”

Gã kia đổi sắc mặt, giơ tay ôm Thư Niệm đang thần sắc mơ màng, đứng liêu xiêu không vững: “Tôi vẫn nói một câu đó thôi, đây là chuyện riêng tư giữa bạn tình chúng tôi, chẳng can gì tới anh, anh mà còn quấy rối, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Bạn tình, cậu ta á?!” Tạ Viêm biết bộ mặt mình lúc này hết tám phần đã biến dạng méo mó không nên hình nét gì rồi, “Mày chớ có mơ hão!” Hắn hùng hổ chỉ tay vào mũi đối phương: “Tao mới là bạn trai cậu ta, đồ tạp chủng nhà mày từ đâu tới thì lập tức biến về đấy cho tao!”

Giờ đây hắn chỉ muốn làm sao cho kẻ lạ hoắc mặt mày đê tiện này (chỉ hắn thấy thế) hoàn toàn biến khỏi tầm mắt bọn họ.

Gã đàn ông kia và Tạ Viêm bộ vó cao lớn chẳng kém mình đọ ‘mắt’ với nhau mấy giây. Đoạn gã nhún vai nhận thua, buông Thư Niệm ra: “Tôi đùa chút thôi, xin đừng chấp nhặt.” Rồi nhanh nhẹn dứt khoát xoay người bỏ đi: “Cưng à, nếu nói sớm cậu đã có chàng hiệp sĩ rồi, tôi đâu cần phải gây chú ý với cậu.”

Tạ Viêm nhìn gã đi khuất dần, nhịn không được lại chửi vung thêm mấy câu, thô bạo lấy tay kéo Thư Niệm đang rũ rượi trượt xuống vách tường lên: “Cậu làm sao thế này! Cái loại đấy mà cũng… Này… Cậu không sao chứ?”

Hơi rượu nồng nặc xộc vào mặt hắn, khuôn mặt vốn nhợt nhạt giăng kín một áng hồng hơi không bình thường lắm, hai mắt không đúng tiêu cự, nom như bộ tịch con sâu rượu. Tạ Viêm chau mày, giọng chán ghét: “Làm quái gì thế hả? Tửu lượng của cậu có bây nhiêu, cũng học đòi người ta rượu chè? Cậu được lắm, say xỉn, chài đàn ông, học nên tài cả rồi ha!”

Tuy đã biết tính hướng của Thư Niệm, nhưng tận mắt trông thấy cậu và nam giới gần gũi thân mật, cơn sốc hắn vừa hứng phải vẫn vượt xa khỏi dự đoán.

“Không…” Thư Niệm bụm miệng, hẳn nhiên là trong dạ dày không mấy dễ chịu, bị hắn xốc mạnh dậy, cậu giãy giụa một cách khó khăn, từ cổ họng phát ra những tiếng mơ hồ không rõ: “Đừng mà, tôi uống không nổi nữa đâu…”

“Đâu ai ép cậu uống, cậu làm rõ giùm đi, bây giờ đã về tới nhà rồi, không phải đang hẹn hò yêu đương đâu nhé.” Tạ Viêm làm mặt lạnh, để cậu dựa vào người mình, vừa sờ soạng trên người cậu tìm chìa khóa mở cửa. Ngượng cái là, chừng như mò khắp cả mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu, khó khăn lắm mới mò ở túi sau sâu hút của quần dài ra cái xâu chìa khóa chết giẫm kia, nhưng bởi vì cậu đang ở tư thế khom thắt lưng, căng mông ra, bàn tay thò được tới cái chìa khoá thì không sao rút ra được.

“Được rồi, thả lỏng cái nào.” Tạ Viêm kiên trì, cảm giác bàn tay hắn áp trên cái mông đầy đặn của cậu hơi kỳ quái sao ấy, khó tránh hắn có mớ ý nghĩ linh tinh kiểu như “Cái cậu này gầy tẻo gầy teo, hổng ngờ chỗ này nom căng tròn ra phết”. Có lẽ vừa nãy chính mắt thấy cái cảnh mùi mẫn kia kích thích quá lớn, đến nỗi mà bây giờ hắn cũng bạo gan ảo tưởng mình hình như đang cố ý kéo dài thời gian ăn đậu hủ người ta.

Cuối cùng cũng mở được cửa, hắn nửa dìu nửa ôm Thư Niệm đang say bét
nhè vào nhà, đá cửa, mở đèn, sau đó thẳng hướng vào phòng tắm luôn.

Hắn cố ý không pha nước ấm, đẩy Thư Niệm ra dưới vòi sen là mở ngay van nước lạnh luôn.

Thư Niệm lạnh run cầm cập, mở đôi mắt đang him híp ra. Dường như đã tỉnh lại chun chút, cậu nhìn gương mặt có vẻ ác liệt của người đàn ông trước mặt, ngập ngừng nghi hoặc cất tiếng gọi: “Tạ Viêm?”

“Phải!” Tới giờ mới nhận ra hắn, Tạ Viêm không khỏi thấy ưng ức.

Cậu dường hồ rất hoang mang: “Đây… đây là Party nhà giáo sư mà, làm sao cậu ở đây được?” Ngừng lại một thoáng, cậu cố nghiền ngẫm điều gì đấy, sau đó lại cảnh giác nói: “Cậu đừng chuốc rượu tôi nha… Tôi uống không nổi nữa… Tôi…”

“Cho tôi xin, bây giờ cậu đang ở nhà mà!”

Thư Niệm im lặng một chốc, giọng bỗng dưng nghẹn lại: “Tôi chưa muốn về… Không phải cậu đã nói phải lấy học vị xong mới về được sao? Tôi vẫn chưa lấy được…”

“Thôi nào,” Tạ Viêm luýnh quýnh vỗ lưng cậu, “Ở đây là Luân Đôn mà, tụi mình đã về nước đâu.”

“Nhưng mà… không phải… cậu đi rồi sao?” Nét mặt lơ ngơ, mày chau chau, mắt hơi ngước lên nhìn vào không ngờ lại có vẻ gợi tình thế kia, Tạ Viêm thấy nghẹt thở, tự dưng rất muốn chửi đổng lên.

Là đàn ông thì không nên phơi ra cái vẻ mặt quyến rũ đàn ông a!

“Tôi ở thêm hai ngày nữa, mốt mới đi.” Hắn trả lời ngắn gọn, rồi bắt tay vào lột bộ quần áo bị vò nhàu nhĩ khỏi người Thư Niệm, “Cởi ra, tắm rửa sạch sẽ cho tôi! Bẩn chết được rồi này.”

Thấy Thư Niệm túm chặt cái áo không chịu buông, như sợ lạnh vậy, hắn lại thấy hơi mềm lòng, pha nước ấm hơn đôi chút, “Thôi mà, tắm xong hẵng ngủ tiếp, nào.”

Thư Niệm bấy giờ mới nghe lời, lừ thừ cởi quần áo. Tạ Viêm nhìn bởi vì say mà động tác của cậu trở nên chậm chạp vụng về, cứ cảm như đang xem màn thoát y quay chậm, đầu lại căng lên một trận.

Chờ Thư Niệm loay hoay tháo dây thắt lưng xong, rì rì chuẩn bị cúi xuống tụt cả quần dài lẫn quần lót, hắn rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, nghiên nghiến răng, tự dưng lại muốn làm một điếu thuốc.

Mẹ khỉ ! Có cởi quần áo ra tắm thôi, cần chi làm như đang quay phim tươi mát vậy!

Thư Niệm cởi đồ xong, sự tra tấn hắn phải chịu đựng rốt cuộc cũng đã chấm dứt, cũng không nói được tại sao, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào kẻ đương đứng trong màn hơi nước trắng xoá, chìa cái lưng về phía hắn vụng về máy móc kì cọ.

Hắn cảm thấy cổ họng hơi khô đi, khô như thể hai tháng không được thỏa chí ôm cậu cũng bằng như hai tháng chưa được uống nước, thật sự có thứ thôi thúc muốn ôm chặt Thư Niệm, cắn cổ cậu, hung hăng hút máu. = =’’

“Này, vô bồn mà tắm ấy.” Một tên đàn ông lõa lồ đứng sờ sờ trước mặt, quả thật là đang mưu sát tròng mắt hắn. Í? Không phải, cùng giới cả mà, có gì mà hắn phải khẩn trương đâu nào?

Thư Niệm thuận theo, ngồi vào bồn nước nóng vừa được xả đầy, cứ mỗi khẩu lệnh là một động tác, nề nếp hệt như đứa học sinh tiểu học. Nhìn là biết cậu thực tình say đứ đừ rồi – cái vẻ lơ mơ như mộng du trên mặt đã nói lên tất cả.

Hơn nữa nào giờ cậu đều rất câu nệ, đặc biệt là ở trước mặt Tạ Viêm. Cho dù là mùa hè, máy điều hòa bị hỏng, nóng đến mức phải cuốn áo phông lên tận ngực, Tạ Viêm mà xuất hiện, cậu chắn chắn sẽ cấp tốc kéo xuống ngay.

Trần trùi trụi đi tới đi lui trước mặt Tạ Viêm như bây giờ, lại còn tỉnh bơ như không, cầm chắc là cậu đang say mèm.

“Tắm nhanh lên á, nước… nước lạnh bây giờ.” Tạ Viêm hơi chán nản cho cái sự bất tự tại của mình. Ban đầu hắn theo vào phòng tắm là sợ Thư Niệm say quá ý thức mơ hồ, không tự lo được, hắn định bụng tiện tay thì giúp cậu tắm, nhưng bây giờ chớ nói chi đến động tay, ngay cả động mắt thôi cũng thấy cam go nữa là.

Haizz… Dù gì cũng đều là đàn ông với nhau cả, nhìn một cái có chết chóc gì đâu!

Cứ thế tự mình khích lệ mình, ánh mắt hắn lại hùng hồn đảo xuống thân hình mảnh khảnh thon dài của Thư Niệm, không nhìn không sao, vừa nhìn một cái đã hại hắn xém phụt ra cả bụm máu.

“Ê này… cậu, cậu…” Tạ Viêm lớn thế rồi mà chưa từng bao giờ cuống tay cuống chân như vậy, nhất thời đến cả nói cũng không ra.

Thư Niệm mà, mà lại DIY(1)!

Nếu chẳng tận mắt thấy, có chết hắn cũng không tin Thư Niệm lại làm cái chuyện này. Ừm, không sai…Thư Niệm đã là người đàn ông trưởng thành ba mươi cái xuân xanh rồi, lại luôn chẳng có lấy một người bạn trai bạn gái nào, có nhu cầu bình thường phải tự mình giải quyết, đó cũng là chuyện đương nhiên hết sức. Tuy biết là vậy, nhưng, nhưng mà… chính mắt nhìn thấy, hắn vẫn chấn động hết biết.

Chưa khi nào hắn liên hệ Thư Niệm ôn hòa nội tâm, vĩnh viễn đều là điệu bộ im lặng ẩn nhẫn, không ham không muốn cùng một chỗ với cái từ “tính dục” này.

Trong mắt hắn, Thư Niệm chỉ là Thư Niệm, từ bé đã xem như chú chó cưng để yêu thương, lớn lên vẫn là thứ hắn không nỡ buông khỏi tay, mọi đặc điểm về tuổi tác, giới tính thế nào đều tự động bỏ qua, chỉ còn lại một sự tồn tại giản đơn thuần túy mà thôi.

(1) Do it yourself. Tự hiểu rồi ha ^^”

Truyện convert hay : Hỗn Độn Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện