Khi đó Quý Trung Hàn không hiểu vì sao lúc Phong Thích nói câu nói này lại có biểu cảm như thế.
Than thở cùng cô đơn, như thể họ là anh em mà còn không bằng người xa lạ.
Nếu như lúc đó trong phòng còn có người khác, người kia lẽ ra có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra tình yêu tuổi trẻ không thể che giấu kia của Phong Thích.
Nhưng một Quý Trung Hàn cũng non nớt như vậy, lại nằm trong cuộc, y sẽ không hiểu, cũng không thể hiểu được.
Tám năm sau Quý Trung Hàn đã hiểu, y nghĩ rằng Phong Thích lúc đó hẳn là có tình cảm với mình.
Phong Thích là song tính luyến, thời niên thiếu vô tri, đã nảy sinh tình cảm với người bạn cùng giới thân thiết nhất của mình.
Điều này thì có ý nghĩa gì đâu, bất quá sự cám dỗ của việc làm một người bình thường càng sâu sắc hơn, Phong Thích đối với phụ nữ không phải vẫn có thể sao?
Hơn nữa, tình cảm của Phong Thích dành cho y sau chuyện đó đã tan nát đến không còn gì rồi.
Hiện giờ Phong Thích đối với y, có lẽ chỉ có hận mà thôi.
Như vậy cũng tốt, y cũng hận hắn.
Hận mỗi lần nhớ tới Phong Thích, cũng như nhớ đến một đoạn dĩ vãng sắp bị lãng quên, rồi một vết sẹo chưa lành, chỉ là chạm thử thôi đã thấy đau.
Quý Trung Hàn nằm nhoài trên lan can, kẹp thuốc lá trong tay, lẳng lặng chờ nó cháy rụi.
Quý Trung Hàn thất thần nhìn trời, khói chầm chậm bay lên bao phủ bầu trời tối tăm, những ngôi sao mờ nhỏ gian nan lấp loé.
Hình như từ đó về sau, y chưa từng thấy hoàng hôn nào đẹp như thế.
Y nhìn thấy nhiều hoàng hôn, nhưng sẽ không bao giờ giống như ngày đó nữa.
Nếu lúc đó đã bắt đầu chụp ảnh là tốt rồi, y muốn lưu lại phong cảnh đã thấy bên bờ sống hôm ấy.
(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected])
Đang suy nghĩ miên man, cửa kính phía sau đẩy ra, Hứa Vi vừa mở cửa vừa cười mắng Lâm Hiểu Nghiên: "Mì còn chưa đủ hả, còn đòi ăn ếch nữa?! Về kêu bạn trai cậu mời đi."
Lâm Hiểu Nghiên lầm bầm: "Dương Hiền đi công tác chưa về, nếu không cậu cho rằng tại sao tối nay tớ phải tới nhà Tiểu Hàn xin ăn cọ uống chứ?"
Hứa Vi quay đầu nhìn Quý Trung Hàn: "Đừng buồn, chúng ta ra ngoài ăn tối đi."
Lâm Hiểu Nghiên giơ lên cao hai tay: "Được lắm! Hứa Vi mời nha!"
Hứa Vi kẹp cổ Lâm Hiểu Nghiên: "Muốn chết hả, ai hứa sẽ mời cậu chứ?"
Quý Trung Hàn dập thuốc, y không có thói quen để người khác hút thuốc lá thụ động.
Cuối cùng chỉ mới hút được non nửa điếu, nếu cứ tiếp tục thế này thì liệu có bỏ hẳn thuốc lá luôn được không nhỉ.
Y nhìn hai người phụ nữ đang ầm ĩ, nói: "Tôi mời, Hứa Vi lái xe, còn Lâm Hiểu Nghiên cậu về nhà ngủ đi, đừng có mặt dày ngủ ghế sô pha nhà tôi nữa."
Lâm Hiểu Nghiên hai tay chống nạnh: "Tôi với cậu quen biết đã bao nhiêu năm, thế mà cậu còn không cho tôi vào phòng ngủ của cậu!"
Quý Trung Hàn phớt lờ cô, chỉ nói: "Tôi đi thay quần áo đã, các cậu chờ một chút."
Y đẩy cửa phòng ngủ ra, tiện tay đóng cửa, không khoá.
Không kể đi đến đâu, y đều không có thói quen khóa trái cửa.
Làm vậy khiến y không có cảm giác an toàn, y không thích bị nhốt trong một không gian, tương tự như một chứng cưỡng chế.
Cũng như trong phòng y, không hề có giường, chỉ có mỗi chiếc ghế sô pha.
Y không cho Lâm Hiểu Nghiên vào là vì trong phòng không có giường, với cả y không muốn để Lâm Hiểu Nghiên cảm thấy y quá kỳ quái.
Hứa Vi chỉ biết mỗi lần đi công tác y đều yêu cầu một phòng có ghế sô pha.
Nếu bên A không muốn nâng cấp phòng, y có thể tự chi trả.
Điểm này thường bị người khác mỉa mai, nói y không được nổi tiếng mà còn muốn tác oai tác quái.
Quý Trung Hàn chỉ là không có cách nào ngủ trên giường được, ở trên giường y sẽ mất ngủ cả đêm.
Ban đầu y nghĩ mình chỉ đơn giản là mất ngủ thôi, đến khoa tâm thần của bệnh viện kê đơn thuốc ngủ, sau đó bên kia giới thiệu y đến bác sĩ tâm lý, Quý Trung Hàn mới hiểu ra.
Không phải vì mất ngủ, chỉ là y không thể nào tiếp tục ngủ trên giường mà thôi.
Phòng ngủ Quý Trung Hàn trang trí toàn màu trắng, cho dù buổi tối đi ngủ vẫn sẽ không tắt đèn.
Nhưng những yêu cầu khác thường này chỉ được thể hiện trong phòng ngủ, sự kỳ quặc của y không cần để mọi người đều biết.
Phòng ngủ giống như phòng an toàn của y vậy, khi gặp áp lực lớn hoặc không có cảm hứng, y sẽ chọn ở yên trong phòng không bước ra ngoài nửa bước.
Vì vậy, mỗi người bạn của y đều có mật mã cửa nhà y, chỉ vì sợ rằng ngày nào đó y sẽ tự đem chính mình dằn vặt đến chết.
Thay quần áo xong, Quý Trung Hàn theo Hứa Vi cùng Lâm Hiểu Nghiên đến một quán bán ếch gần đó.
Thành phố B lớn như vậy, sau khi tốt nghiệp bon họ đều chọn ở lại đây làm việc.
Quán ếch này gần trường cấp ba cũ, bọn họ ăn nhiều năm rồi, đến mức chỉ cần vào là bà chủ thừa biết họ muốn gọi món gì.
Bà chủ thuần thục mang lên ba tô đá bào, thêm rất nhiều đường nâu vào phần của Quý Trung Hàn.
Hứa Vi dùng muỗng nhón lén một miếng, cô bị ngọt ngấy đến mặt mũi biến dạng.
Lâm Hiểu Nghiên ở bên cạnh nói: "Sao Tiểu Hàn mỗi ngày đều ăn nhiều đường như vậy mà vẫn không béo thế."
Hứa Vi nhìn theo ánh mắt Lâm Hiểu Nghiên, quét qua eo