Mỗi lần gặp ác mộng, Quý Trung Hàn sẽ không ngủ lại được.
Y đi tắm rồi vào phòng khách xem phim.
Quý Trung Hàn ôm chăn, lấy bia cùng thuốc lá đã được giấu kĩ ra rồi tuỳ tiện chọn một phim điện ảnh mới ra xem.
Bia trên tay có vị hơi đắng, Quý Trung Hàn mười tám tuổi không hiểu tại sao Phong Thích lại thích uống nó.
Lần đầu y uống bia vẫn là trong phòng riêng KTV.
Là Phong Thích cho y uống, hắn thả vào mấy viên đá, cầm trên tay mình rồi đút y uống một ngụm nhỏ, Quý Trung Hàn bị đắng đến rùng mình.
Y không hiểu tại sao mọi người lại muốn uống một thứ khó uống như vậy.
Tuy rằng Quý Trung Hàn thường ngày thành thật học hành, song đối với thế giới phồn hoa bên ngoài trong lòng ít nhiều vẫn có chút ngóng trông.
Mà bên cạnh y, người duy nhất liên quan đến những nơi phồn hoa đó, chỉ có Phong Thích.
Không như y, Phong Thích có rất nhiều bạn bè.
Buổi tối sau khi đưa y về nhà, thường sẽ còn đến chỗ hẹn khác.
KTV, phòng bi-a, trung tâm trò chơi, rạp chiếu phim, sân trượt băng, quán bar.
Chỉ cần là chỗ có thể chơi Phong Thích đều sẽ đi, hơn nữa cũng hiếm khi dắt Quý Trung Hàn theo.
Hắn luôn nói mấy nơi đó rất loạn, mà một bé ngoan như Quý Trung Hàn thì không được đến.
Cuối cùng chờ đến lúc Phong Thích đồng ý dắt Quý Trung Hàn đến KTV, Quý Trung Hàn đã không thể ngồi ghế sau xe Phong Thích hay ngồi bên cạnh Phong Thích nữa.
Bởi vì khi đó Phong Thích đã có Văn Nguyên.
Ngày tỏ tình với Văn Nguyên là ngày hôm sau của đêm Phong Thích và y buộc phải ở lại khách sạn qua đêm vì trời mưa to.
Thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hoà, không còn sự u ám của đêm mưa to bàng bạc hôm trước.
Đêm qua quần áo ướt đẫm, Quý Trung Hàn phải mặc áo choàng tắm của khách sạn đi ngủ, lúc tỉnh dậy, chăn đã bị đá văng ra, áo choàng tắm đã mở bung, chỉ còn lại dây lưng quanh eo miễn cưỡng vắt vẻo.
Càng khiến y xấu hổ hơn nữa là y có phản ứng vào buổi sáng.
Tối qua mơ thấy gì, Quý Trung Hàn đã không nhớ rõ nữa.
Nhưng y biết, chắc là bắt gặp Phong Thích trong phòng tắm tự xử cho nên tối qua y mới gặp mộng xuân, đều là do Phong Thích cả!
Quý Trung Hàn hoảng loạn dùng quần áo che nửa người dưới của mình mới quay sang nhìn Phong Thích, may là Phong Thích ngồi quay lưng về phía y nên sẽ không nhìn thấy.
Quý Trung Hàn bình tĩnh lại, đợi phản ứng biến mất rồi mới vươn người ngồi dậy, nói với Phong Thích: "Chúng ta đi ăn bánh bao hấp đi, lâu rồi không ăn."
Phong Thích nghe xong, đưa tay ấn ấn cổ, xoay trái xoay phải phát ra tiếng vang nho nhỏ, xem ra tối qua ngủ không ngon.
Sau đó hắn ném điện thoại lên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Trung Hàn một cái.
Ánh mắt rất lạ mà câu hỏi của hắn cũng kì lạ không kém.
Hắn hỏi Quý Trung Hàn: "Văn Nguyên hẹn tớ, tớ đi hay không đây?"
Thật khó để nói rõ được tâm trạng của Quý Trung Hàn lúc đó.
Nếu phải nói, có lẽ cũng giống như cái lần y đã vất vả soạn tài liệu học tập cho Phong Thích nhưng Phong Thích lại chẳng cần đến chúng vậy.
Nó khiến y vừa buồn bã vừa khó chịu.
Rõ ràng chỉ không thể ăn bánh bao hấp thôi mà, tại sao y lại có tâm trạng này?
Chẳng lẽ y thích Văn Nguyên đến mức này rồi ư?
Bản thân Quý Trung Hàn cũng ù ù cạc cạc nhưng trước mặt Phong Thích y đâu thể nói: đừng đi, đừng gặp Văn Nguyên.
Hôm qua còn đảm bảo trước mặt Phong Thích sẽ không giành của Phong Thích, hôm nay làm sao có thể có hành vi không tốt được.
Vậy nên Quý Trung Hàn đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thích.
Trong lúc đó, Phong Thích vẫn luôn nhìn y, Quý Trung Hàn thậm chí có thể thấy cái bóng của mình ngày càng gần hơn trong con ngươi của Phong Thích.
Đến chỗ Phong Thích, Quý Trung Hàn đưa tay ra đấm đấm vào vai Phong Thích như mấy thằng bạn trong trường hay làm: "Con gái người ta đã chủ động hẹn cậu rồi, cậu sao có thể không đi được."
"Còn nữa không phải cậu muốn tỏ tình sao? Cậu cứ làm giống như hôm qua đã tập trước ấy, chỉ cần nói với Văn Nguyên là được rồi."
"Lúc cuối đừng có làm như đã làm với tớ nha, chưa