Thật sự hết cách mà, đây là suy nghĩ đầu tiên của Quý Trung Hàn.
Hết cách là chỉ chính y đây, y luôn mềm lòng với Phong Thích, chẳng hạn như bây giờ.
Quý Trung Hàn sợ nhất là Phong Thích khóc, chỉ cần Phong Thích vừa khóc, y liền như kiến bò chảo nóng, lo lắng vô cùng.
Như một loại thói quen đã được luyện ra, chỉ cần Phong Thích rơi nước mắt, Quý Trung Hàn phải xin tha ngay.
Thường thì vào lúc này, Quý Trung Hàn mới như một người anh lớn.
Y đưa tay chạm vào mặt Phong Thích, rất nóng, một vệt ươn ướt trên sống mũi Phong Thích rơi vào lòng bàn tay y.
Tay Quý Trung Hàn khẽ run lên, y không dám miễn cưỡng Phong Thích nữa, mà cúi xuống định ôm Phong Thích vào lòng mình.
"Tớ không có thích cô ấy mà." Quý Trung Hàn nói.
Phong Thích vùi mặt thật sâu vào tay y, mỗi hơi thở đều vuốt ve từng đường nét trong lòng bàn tay Quý Trung Hàn.
Bởi vì cảm thụ được quá mức rõ ràng, cho nên mỗi lần hơi thở của Phong Thích run rẩy, y đều có thể biết rõ mười mươi.
Phong Thích lúc này như chú chim chỉ có thể dựa vào bàn tay Quý Trung Hàn để trú mưa.
Hình dung này rất kỳ lạ, mà lại cực kỳ phù hợp với hiện tại.
Có lẽ bởi vì tư thái yếu đuối mà Phong Thích thể hiện đã khiến người ta bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác áy náy, chỉ sợ nếu không chú ý, Phong Thích sẽ càng tổn thương, càng chật vật hơn.
Quý Trung Hàn nhắm mắt lại, tay kia ôm lấy Phong Thích: "Đừng khóc mà."
Phong Thích không lên tiếng, Quý Trung Hàn nhỏ giọng dỗ hắn, muốn hắn đi tắm, còn hỏi hắn buổi tối có muốn ngủ chung không.
Trước kia, Phong Thích bị Phong Hành Lộ nhốt hoặc sau khi bị phạt, Quý Trung Hàn sẽ luôn đồng hành cùng Phong Thích trong một thời gian dài.
Đồng hành này, đương nhiên bao gồm cả ngủ.
Lúc ngủ, Phong Thích thích ôm Quý Trung Hàn từ phía sau, ôm rất quấn quýt, cứ như Quý Trung Hàn là con búp bê cỡ lớn ôm rất đã, thiết kế từng li từng tí đều đáp ứng được nhu cầu của Phong Thích.
Loại cảm giác được người ta hết lòng cần đến cùng ỷ lại này, Quý Trung Hàn không ghét chút nào, thậm chí còn có thể nói là yêu thích nó.
Điều này làm cho y cảm thấy được mình rất quan trọng đối với Phong Thích, không thể thay thế được.
Chờ Phong Thích trong lòng bàn tay của y gật đầu, Quý Trung Hàn này mới đứng dậy, lấy quần áo của Phong Thích bên trong tủ ra.
Trong tủ có rất nhiều quần áo của Phong Thích, do người này thường xuyên qua đêm trong nhà của y.
Phong Thích tắm rất nhanh, tóc Quý Trung Hàn vừa sấy khô, Phong Thích đã đi ra.
Hắn để trần người trên, chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, trên người còn đọng lại mấy giọt nước sau khi tắm.
Quý Trung Hàn muốn hắn lau khô người rồi hãy mặc quần áo vào, nhưng thấy dáng vẻ say rượu của hắn, cũng không tiện nói quá nhiều.
Phong Thích vừa ra ngoài đã trực tiếp ngã xuống giường Quý Trung Hàn, cuộn người lại, đây là tư thế không có cảm giác an toàn.
Phong Thích từ nhỏ đã thích ngủ như thế, khác với Quý Trung Hàn luôn nằm ngửa, hai tay quy củ đặt trên bụng mới có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.
Quý Trung Hàn cẩn thận tắt đèn, chỉ để lại đèn đầu giường.
Phong Thích đã quấn chăn kỹ lưỡng, chỉ lộ mặt ra, khóe mắt vẫn còn ửng hồng, giống như khóc đến sưng lên.
Quý Trung Hàn muốn chạm vào khóe mắt Phong Thích, tay mới vừa đưa đến trước mặt người ta, đã bị Phong Thích vững vàng nắm lấy.
Phong Thích nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Ngủ đi."
Quý Trung Hàn kêu "biết rồi" và cố gắng rút tay lại.
Không rút lại được.
Y không còn cách nào khác hơn là nằm xuống phía bên kia giường, thuận theo tư thế bị nắm chặt tay, mặt đối mặt với Phong Thích.
Dưới ánh đèn mờ tối, y có thể nhìn thấy các đường nét trên mặt Phong Thích, thật hoàn mỹ, chẳng trách nhiều cô gái phát cuồng vì hắn như vậy.
Chỉ là riêng hành vi điên cuồng của mấy cô khi theo đuổi Phong Thích, Quý Trung Hàn đã nghe đến không dưới mấy chục lần.
Gọi điện quấy rối, rình rập trước cửa nhà, thường xuyên lấy trộm bút đã dùng qua, tồi tệ nhất là trộm cả áo khoác đồng phục mà hắn đã mặc.
Về sau Phong Thích thường xuyên đánh nhau, hành vi quá phận này đó mới dần biến mất.
Không biết có phải do một mặt bạo lực của Phong Thích lộ ra đã khiến các cô gái đó sợ hãi hay không.
Lúc này lông mi Phong Thích run lên rồi đột nhiên mở ra, Quý Trung Hàn nhìn trộm bị bắt gặp.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa, cái bóng bị đèn đầu giường trải dài lên giường.
Trong tầm nhìn chập chờn, ánh mắt Phong Thích sâu vô cùng, cực kỳ tối tăm, như muốn bao trọn lấy y.
Một bầu không khí không tên dần dần dâng lên.
Không