Quý Trung Hàn thuận theo ánh mắt Phong Thích nhìn xuống tay mình.
Ánh mắt của người nọ như một loại dò xét vô hình, đang chỉ trích lời nói dối của y.
Giây phút đó cảm giác lúng túng và xấu hổ dâng trào.
Tại sao y phải giải thích, làm sao Phong Thích có thể tin được, thật là ngu xuẩn muốn chết mà.
Quý Trung Hàn siết chặt túi giấy trong tay, lùi lại muốn đóng cửa phòng.
Cửa phòng của y bị Phong Thích nắm chặt, Phong Thích mạnh hơn y, cưỡng ép đẩy cửa ra sau, trầm mặc giật lấy túi thuốc từ tay y.
Phong Thích thô bạo xé ra thuốc túi trong tay Quý Trung Hàn ra, lấy thuốc ra xem.
Quý Trung Hàn cho rằng Phong Thích muốn kiểm chứng xem phải chăng là y đang nói dối và liệu bên trong có thuốc thật hay không, tức thì có chút cam chịu, tùy tiện để hắn xem, còn mình thì ở bên cạnh khoanh tay dựa vào tường.
Thành thật mà nói, loại cảm giác không được tín nhiệm này, thực làm cho người ta tủi thân.
.
Truyện Tiên Hiệp
Phong Thích xem thuốc xong, ngẩng đầu hỏi Quý Trung Hàn: "Dị ứng ở đâu?"
Quý Trung Hàn không muốn nói chuyện, chỉ mệt mỏi rũ mắt.
Thấy y không đáp, Phong Thích trực tiếp động thủ, sau khi áo của Quý Trung Hàn bị hắn xốc lên, liền lộ ra một mảng đỏ lớn trên eo.
Ấn đường Phong Thích giật nảy, tức giận nói: "Nghiêm trọng như thế mà cậu không biết đến bệnh viện sao?!"
Quý Trung Hàn bị hắn mắng đến ngơ luôn, có lòng giải thích hồi ở nước ngoài y cũng bị dị ứng thuốc màu.
Năm đó lúc hứng thú với nhiếp ảnh, vì nhiếp ảnh và mỹ thuật có quan hệ mật thiết, nên y đặc biệt đăng ký đi học lớp hội hoạ, kết quả ngay ngày đầu tiên đã phát hiện thì ra mình dị ứng với thuốc màu.
Đã có kinh nghiệm một lần bị dị ứng, bây giờ triệu chứng không tính là rõ ràng, chỉ cần uống thuốc là ổn thôi.
Phong Thích thấy y sững sờ bất động, sự kiên trì cũng vơi dần, hắn vào phòng tắm rửa tay, sau đó mở thuốc ra, bóp ra tay rồi bôi lên bụng Quý Trung Hàn.
Động tác này thực sự quá thuần thục, quy trình cũng hết sức quen thuộc.
Phong Thích từng thường xuyên giúp y xử lý dị ứng theo cách này, bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, có một số việc không có nghĩa sau khi xa nhau sẽ trở nên xa lạ.
Sau khi đơn giản và thô bạo bôi thuốc xong, Phong Thích lạnh mặt nói: "Đi bệnh viện."
Quý Trung Hàn còn chưa kịp nói từ chối, Phong Thích đã nói: "Bị bệnh trong chương trình sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi."
Lời trách móc ngày quá nghiêm trọng, Quý Trung Hàn quả thực không có cách nào phản bác.
Phong Thích đặt thuốc bôi sang một bên, xoay người đi mấy bước, phát hiện Quý Trung Hàn không đi theo, quay đầu lại không kiên nhẫn nói: "Cậu còn chờ gì nữa?"
Quý Trung Hàn không nói gì, ngoan ngoãn đi theo.
Không phải y không biết tốt xấu, chỉ là Phong Thích đột nhiên thay đổi thái độ thực sự khiến y không thích ứng được.
Với tính khí của Phong Thích, nếu như Quý Trung Hàn nói không cần, muốn tự mình đón xe, hoặc là ngồi xe của người khác đi, sẽ chỉ khiến Phong Thích càng cảm thấy không vui.
Phong Thích không đi song song với y mà đi phía trước một mình, lấy điện thoại ra gọi.
Trong điện thoại, hắn kêu người lái xe tới để đi bệnh viện.
Quý Trung Hàn tụt lại phía sau, nhìn bóng lưng Phong Thích, lần nữa tìm được cảm giác quen thuộc trên người đối phương.
Y nghĩ rằng sau khi Phong Thích làm người mẫu, trạng thái bước đi đã thay đổi.
Trên thực tế, bây giờ nhìn lại mới phát hiện thực ra hắn không thay đổi gì cả.
Ngay cả thói quen điện thoại dùng tay nào để nghe điện thoại cũng chẳng thay đổi.
Đến lúc lên xe bảo mẫu của Phong Thích, tài xế phía trước người chào hỏi y, Quý Trung Hàn nhận ra đây là cô gái y vừa gặp qua, Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế quay đầu lại nhìn y từ trên xuống dưới một lát mới cười cong mắt nói: "Anh không sao chứ, em nghe ông chủ nói anh bị dị ứng."
Ngữ khí vui vẻ này khiến Quý Trung Hàn cảm giác mình không phải bị dị ứng, mà là có tin mừng quý tử.
Phong Thích lên tiếng: "Lo lái xe của em đi."
Lâm Nhuế đáp lời, lái xe ra ngoài.
Kỹ thuật lái xe của cô rất tốt, thân xe vững vàng, Quý Trung Hàn ngồi rất thoải mái.
Còn Phong Thích từ lúc lên xe đã quay mặt ra cửa sổ, không nhìn y nữa.
Quý Trung Hàn không muốn lại làm cho người ta chán ghét, cách quần áo đặt tay lên bụng, chỗ đó vẫn rất ngứa, ngứa ngáy khiến y muốn gãi vô cùng.
Đúng lúc này bên cạnh có tiếng mở tủ lạnh.
Xe bảo mẫu của Phong Thích rất lớn, đầy đủ chức năng, được trang bị cả tủ lạnh, nói rằng so được với xe chuyên dụng của nghệ sĩ cũng không ngoa.
Nhưng xét về giá trị thương mại của Phong Thích thì việc sử dụng loại xe này cũng không khoa trương.
Phong Thích lấy từ trong tủ lạnh ra chai nước đá, đập lên người y: "Đắp vào."
Lâm Nhuế đằng trước chú ý đến: "Ông chủ, trong ngăn kéo có khăn sạch, anh lấy một cái cho thầy Quý đi."
Quý Trung Hàn vội nói: "Tôi tự lấy được rồi, ngăn kéo ở đâu?"
Phong Thích lấy khăn từ trong ngăn kéo ra xong, không trực tiếp đưa cho Quý Trung Hàn mà đặt lên tay vịn ở giữa hai người.
Sau khi Quý Trung Hàn vươn tay lấy khăn mặt từ trên tay vịn xuống, nghe thấy Phong Thích nói với Lâm Nhuế: "Lát nữa đến bệnh viện, em còn phải đưa anh về lại trường quay."
Lâm Nhuế kinh ngạc nói: "Anh không ở lại với thầy Quý hả?"
Phong Thích lãnh đạm nói: "Anh không phải bác sĩ, ở lại đó làm gì."
"Nói vậy cũng không sai." Lâm Nhuế lầm bầm.
Quý Trung Hàn rất thức thời mà nói: "Một mình tôi được rồi, cảm ơn hai người."
Nói xong, y liếc nhìn Phong Thích, mới phát hiện Phong Thích đã đeo kính râm lên rồi, đôi môi mím chặt lộ ra bên ngoài kính râm, trông cực kỳ không hiền lành.
Đến lúc tới bệnh viện, Quý Trung Hàn xuống xe nhìn theo xe bọn họ rời đi xong, mới xoay người đi vào bệnh viện.
Vì thường xuyên bị dị ứng nên Quý Trung Hàn đã khá quen thuộc với quá trình gặp bác sĩ.
Sau khi đăng kí, bác sĩ chẩn đoán và xem xét vị trí dị ứng của y, nói y làm các biện pháp cấp cứu rất tốt, không tính là nghiêm trọng, kê chút thuốc là được.
Quý Trung Hàn lấy thuốc xong đi ra lại phát hiện Lâm Nhuế đứng trước cửa bệnh viện.
Trong lúc chờ đợi Lâm Nhuế buồn chán ăn khoai tây chiên, vừa nhìn thấy bóng dáng của Quý Trung Hàn liền vui vẻ vẫy tay với y.
Quý Trung Hàn chạy đến, hô hấp hơi dồn dập: "Sao em còn ở đây?"
Lâm