Vừa nói xong, y đã biết mình thành công rồi.
Y thấy rất rõ, sâu trong mắt Phong Thích, vẻ thờ ơ như tường đồng vách sắt cứ thế nứt nẻ như mặt hồ mùa đông, dưới đáy hồ là oan ức nồng đậm.
Giây tiếp theo, Quý Trung Hàn không thể nhìn thấy nó nữa, bởi vì Phong Thích ném tay y như ném thứ gì đó thật bẩn thỉu.
Dưới sức lực kinh người này, y suýt nữa không thể đứng vững.
Quý Trung Hàn thu lại bàn tay tê dại của mình, không thèm quan tâm, xoay người nhặt túi SLR lên, kiểm tra ống kính cùng công tắc máy.
May mắn, túi ảnh có thiết kế chống va chạm nên SLR không có vấn đề gì, nếu không Quý Trung Hàn sẽ rất đau lòng.
Kéo khoá túi xong, một chiếc ô tô từ xa chạy đến bóp còi hai tiếng.
Quý Trung Hàn nhận ra là xe mình gọi, bước nhanh về hướng đó.
Lời của y cuối cùng đã có tác dụng, lần này không ai ngăn cản, lôi y hay thậm chí là hôn môi y nữa.
Quý Trung Hàn ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ tối màu, y vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Phong Thích đứng bên đường.
Cô gái lúc nãy lôi kéo Phong Thích chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, trên đường chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn đứng hướng về phía Quý Trung Hàn, khoảng cách làm vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, Quý Trung Hàn nhìn không rõ.
Xe lại chạy, khoảng cách giữa họ rút ngắn, Quý Trung Hàn dường như nhìn thấy được ánh nước lấp loé trong mắt Phong Thích.
Giây sau, xe chạy vút qua, Phong Thích bị bỏ lại đằng sau.
Quý Trung Hàn nhắm mắt, tựa vào ghế ngồi.
Trong lòng y không có khoái cảm trả thù mà là thống khổ đến nghẹt thở.
Dùng lời nói tổn thương một người, có gì đáng để vui vẻ.
Quý Trung Hàn không hiểu tại sao Phong Thích nóng lòng dùng lời nói để tổn thương y như vậy, là cảm thấy hả dạ sao, vậy thì tại sao chỉ vì một câu buồn nôn của y mà đỏ cả vành mắt.
Chắc chắn là y nhìn lầm rồi, Phong Thích làm sao có thể khóc vì y được.
Phong Thích của tám năm trước có lẽ có thể, còn tám năm sau, Quý Trung Hàn chỉ thấy là y nhìn lầm rồi.
Cho dù nhìn không lầm, cũng không có nghĩa là Phong Thích biết hắn làm sai.
Cũng như trong đêm mưa ấy, rõ ràng là Phong Thích tức giận tột độ mà cưỡng bách y, cuối cùng lại khóc ướt cổ y.
Giống như người bị bắt nạt là hắn vậy.
Quý Trung Hàn ôm chặt máy ảnh, suy nghĩ miên man, bị chất cồn ảnh hưởng, ngủ thiếp đi.
(Truyện được đăng duy nhất tại [email protected])
Y mơ thấy mình mười tám tuổi, mang theo một đống sách giáo khoa cùng đề kiểm tra, đi trên đường từ trường số 1 đến trường số 13.
Cặp sách rất nặng, đè vai y đến đau, nhưng Quý Trung Hàn không hề sốt ruột.
Bởi trong cặp là tài liệu học tập y mang đến cho Phong Thích.
Thành thích của Phong Thích thực sự quá tệ, nếu không lo nữa e rằng sẽ không thi được tới B thị, vậy sẽ không thể học đại học cùng nơi với y.
Y đứng ở cổng trường, thời tiết quá nóng nực làm Quý Trung Hàn có chút chóng mặt, mà Phong Thích ngày thường đến đón y rất sớm lại chẳng thấy đâu.
Mặt trời gay gắt, tiếng ve kêu giữa hè, Quý Trung Hàn bị nóng đến mặt đỏ tới tận mang tai, rất lâu sau, rốt cuộc Phong Thích cũng tới.
Phong Thích không đến một mình, sau lưng hắn còn có một nữ sinh.
Phong Thích gỡ nón bảo hiểm xuống, kinh ngạc nhìn y: "Tớ gọi cho cậu rất nhiều lần, kêu cậu đến tiệm bánh ngọt bên cạnh chờ.
Sao cậu không nghe máy mà ngây ngốc đứng đây?"
Quý Trung Hàn nhìn cô gái ngồi phía sao, không biết có phải vì quá nóng không mà y không còn sức để nói chuyện nữa.
Đây là lần đầu tiên y thấy người khác ngồi ở ghế sau của Phong Thích, kia có phải bạn của Lâm Hiểu Nghiên không? Quý Trung Hàn bị phơi nắng đến mê man đầu óc, thoáng chốc lướt qua suy nghĩ này.
Cô gái cởi mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt tươi tắn.
Cô thực sự quá đẹp, thân nhiệt của Quý Trung Hàn vốn đã vì nóng mà tăng cao liền cao thêm mấy độ.
Bên trong tay y ầm ầm vang vọng, ánh mắt đăm đăm, có phần thất lễ mà bị cô gái che môi cười.
Thanh âm của cô cũng rất êm tai, nói với Quý Trung Hàn: "Chào cậu, tớ là Văn Nguyên."
Quý Trung Hàn hoảng hốt rủ mắt, giống như bị nụ cười này làm cho nóng bừng, sau khi nhỏ giọng nói tên chính mình với cô gái, y cởi cặp ra.
Y lấy tài liệu học tập bên trong ra, nói với Phong Thích: "Cậu đem về trường đi, nhớ làm nha."
Không biết có chuyện gì mà vẻ mặt Phong Thích có chút lạnh lùng, thậm chí là không vui nhìn y.
Kỳ thực, tính tình Phong Thích không tốt, ngày thường phần lớn là lạnh mặt nhìn người khác.
Đây là lần đầu Quý Trung Hàn thấy Phong Thích biểu hiện như vậy với mình.
Y đưa tư liệu cho Phong Thích, Phong Thích lại có chút lạnh nhạt mà nói: "Tớ một chút nữa còn chở Văn Nguyên đến chỗ khác, cậu đem tư liệu về nhà trước đi."
Quý Trung Hàn như bị dội một gáo nước lạnh, rung động cùng nóng bừng cái gì chứ, đều biến mất sạch sẽ.
Đầu lưỡi có