Ngày Valentine trắng
*
Đêm đến, Khương Chiếu Tuyết lại mất ngủ.
Nàng trằn trọc mãi nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Sau khi rời khỏi phòng KTV ngột ngạt và mờ ảo ấy, đầu óc nàng choáng váng, cố gắng lần mò lại tình cảm của bản thân dành cho Sầm Lộ Bạch trong màn đêm tĩnh lặng.
Nhưng bất kể có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn rất mơ hồ.
Thực sự nàng có ấn tượng tốt về Sầm Lộ Bạch, và loại ấn tượng này vẫn luôn luôn tồn tại.
Thậm chí, còn tăng lên từng ngày.
Nhưng vào những ngày thường, chúng không hề ảnh hưởng gì đến nàng.
Nhịp tim đêm nay thực sự đã vượt quá tiêu chuẩn.
Nhưng trong tình huống tối nay, trừ khi là một cô gái thẳng như thép, thì ai có thể bị Sầm Lộ Bạch dùng gương mặt và ánh mắt ấy nhìn chằm chằm mà không hề động lòng đây? Nàng cũng không phải là người gỗ.
Dù là một diễn viên thực lực thì cũng không tránh khỏi những lúc dấn thân quá sâu vào vở diễn, đúng không? Bây giờ, kịch cũng đã tàn, người cũng bình tĩnh lại, vậy thì có nên trở về phạm vị hợp lý và có thể kiểm soát được không?
Khương Chiếu Tuyết không thể hiểu tại sao.
"Ôi..." Nàng khẽ thở dài, phủ chăn lên đầu, gạt bỏ nghĩ suy.
Mặc kệ vậy, cứ giữ nguyên hiện trạng như thế này thôi.
Nàng tự đưa ra cho bản thân tối hậu thư.
Nàng sợ rằng sự việc vốn dĩ chẳng có gì lại bị nàng nghĩ mãi rồi hóa thành ám ảnh tâm lý.
Nàng tự thuyết phục bản thân rằng không có gì xảy ra, rằng nàng cũng không nhận thấy bất cứ điều gì.
Với quyết tâm như vậy, nàng thực sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều, để mặc cho cơn buồn ngủ ập đến, rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
*
Sầm Lộ Bạch từng nói hai ngày nữa cô sẽ đến Tây Thành để công tác.
Nhưng hai ngày nữa cũng là ngày đón mẹ Chu xuất viện, vì vậy cô liền cấp tốc đến Tây Thành.
Khương Chiếu Tuyết cố ý tránh Sầm Lộ Bạch một chút, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng tập trung chuẩn bị cho cuộc họp học thuật mà mình sẽ tham dự với Hoàng Ưng Thu tại Tây Thành vào ngày 14.
Vì bận rộn nên không còn thời gian để nghĩ về điều này nữa.
Nhịp tim đập loạn trong phòng KTV đêm đó dường như đã tan biến theo sự ra đi của Sầm Lộ Bạch và dòng thời gian.
Khương Chiếu Tuyết thả lỏng thần kinh, hạ thấp cảnh giác.
Trưa ngày 13 tháng 3, lúc Khương Chiếu Tuyết đang thu xếp hành lý đến Tây Thành, Dung Trĩ gọi đến để chuyện trò cùng nàng.
Trong điện thoại, Dung Trĩ kể rằng cô ấy đã gia nhập đoàn làm phim cùng Đàm Thù Như, và Đàm Thù Như cũng giúp cô ấy rất nhiều.
Hiện tại, cô ấy sống bên cạnh Đàm Thù Như, hằng ngày ra vào đoàn làm phim để học tập, ăn uống và giúp Đàm Thù Như đối lời thoại.
Niềm vui đong đầy trong giọng nói của cô ấy.
Khương Chiếu Tuyết cũng vui lây.
Nàng trêu chọc:" Có phải vừa trùng dịp trải qua ngày Valentine trắng cùng nhau không? Cậu có mang đủ giấy để gấp sao không đấy? Tôi e rằng cậu không chuẩn bị đủ lọ để đựng đâu."
Dung Trĩ bị nói trúng, ho khan một tiếng, ngoài mạnh trong yếu:" Tôi không mang đấy được không? Tôi đến đây để học tập thôi."
Cô ấy có một chiếc lọ đựng ngôi sao mong ước, đã bắt đầu gấp thuở còn niên thiếu, lúc biết tình cảm dành cho Đàm Thù Như không phải là tình cảm dành cho người chị gái của mình nữa.
Mặt trong của tờ giấy gấp sao chứa đầy những tâm tư của thiếu nữ về Đàm Thù Như, và luôn chờ một ngày nào đó, lúc tỏ tình, cô ấy sẽ mở ra cho Đàm Thù Như xem.
Khương Chiếu Tuyết khẽ cười thành tiếng, không bắt bẻ cô ấy nữa.
Nàng và Dung Trĩ đã đi du lịch ngắn hạn cùng nhau vài lần.
Mỗi lần đi, Dung Trĩ đều mang theo chiếc lọ bảo bối kia.
Khương Chiếu Tuyết đã may mắn nhìn thấy cô ấy viết một lần và gấp lại trước mặt mình.
Chẳng có nghĩa lý gì cả, nàng nghĩ.
So với những tâm tư thầm kín của Dung Trĩ đối với Đàm Thù Như, thì nhịp tim nàng dành cho Sầm Lộ Bạch dường như vẫn còn cách rất xa.
Vẫn rất an toàn.
Trong vô thức, nàng lại tự khuyên nhủ bản thân mình.
Lúc còn muốn nói thêm điều gì nữa, điện thoại bỗng rung lên hai lần, dường như vừa có tin nhắn đến.
Khương Chiếu Tuyết vươn tay bấm vào, là tin nhắn WeChat từ Sầm Lộ Bạch, cửa sổ hiển thị chỉ là một tấm ảnh.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết bất giác dịu lại.
Nàng nói với Dung Trĩ:" Tôi phải trả lời tin nhắn rồi, cúp máy trước đây."
Dung Trĩ đồng ý.
Khương Chiếu Tuyết đã thoát khỏi giao diện cuộc gọi và chuyển sang trang chủ hiển thị tin nhắn.
Trên trang chủ, nhóm trò chuyện của chị em cùng khóa đã hiển thị 99+ tin.
Khương Chiếu Tuyết không quan tâm, trực tiếp nhấn vào hộp thoại của Sầm Lộ Bạch.
Trong hộp trò chuyện, Sầm Lộ Bạch đã gửi một ghi chú bằng văn bản dày đặc các từ ngữ.
Khương Chiếu Tuyết phóng to ra và thấy đó là văn bản hướng dẫn du lịch tại Tây Thành, bao gồm tất cả mọi thứ và liệt kê nhiều nhà hàng, tụ điểm ăn vặt và những điểm tham quan không nên bỏ qua.
Khương Chiếu Tuyết bật cười.
Nàng đánh chữ:" Không phải chị đang đi công tác sao?"
Hàm ý là vẫn còn rãnh rỗi để chú ý đến những thứ này à.
Sầm Lộ Bạch nhanh chóng trả lời: " Liên Hân chuẩn bị đấy."
"Tôi không dùng được, có hữu ích với em không?"
"Mượn hoa dâng Phật."
Nụ cười của Khương Chiếu Tuyết không khỏi sâu hơn.
Những ngày qua, nàng muốn giảm bớt tần suất liên lạc với Sầm Lộ Bạch, nên không chủ động báo với Sầm Lộ Bạch rằng mình sẽ đi Tây Thành.
Nàng đoán rằng có lẽ Sầm Lộ Bạch đã xem nhóm trò chuyện của những người cùng khoa và biết lịch trình của nàng.
Nàng nói:" Em cũng chỉ rảnh vào ban đêm thôi."
Ban ngày phải làm báo cáo.
Hoàng Ưng Thu luôn nghiêm khắc với học trò về mặt học tập và sẽ không cho họ cúp.
Sầm Lộ Bạch không nói gì, chỉ nhắc nhở: " Về đêm, Tây Thành thường có gió lớn, em đừng quá tin vào dự báo thời tiết."
Lòng Khương Chiếu Tuyết ấm lên và trả lời:" Vâng."
Trong khoảnh khắc nào đấy, nàng muốn hỏi Sầm Lộ Bạch đang ở nơi đâu và có tiện đi dạo vào buổi tối không.
Nhưng đầu ngón tay lơ lửng trong không khí mấy giây kia vẫn không rơi xuống.
Đêm nay, lúc hạ cánh cũng sẽ là sáng sớm, đêm mai...!là ngày lễ Valentine trắng, có chút ái muội.
Thôi quên đi.
*
Vào sáng sớm ngày 14, Khương Chiếu Tuyết đến Tây Thành cùng Hoàng Ưng Thu, chị Phương, Thẩm Dịch và một vài đàn em đang học nghiên cứu sinh tiến sĩ khác.
Cuộc gặp gỡ trao đổi học thuật tại Tây Thành này có quy mô không lớn lắm.
Tuy nhỏ nhưng lại rất tinh tế, chất lượng cao, có rất nhiều dân máu mặt trong ngành đến.
Hoàng Ưng Thu nhớ Khương Chiếu Tuyết và Thanh Thân Cơ sẽ tốt nghiệp vào năm nay, nên đã cố ý giới thiệu nàng, giúp nàng thu hút sự chú ý của một vài giáo sư có tiếng.
Sau khi dùng bữa trưa xong, bà ấy còn bảo nàng ở lại tiếp tục trao đổi.
Hết cả một ngày dài, Khương Chiếu Tuyết khá mệt, nhưng thu hoạch lại rất phong phú.
Sau khi cùng nhau ăn tối tại khách sạn, Hoàng Ưng Thu về phòng nghỉ ngơi, dặn dò các nàng chú ý an toàn rồi để các nàng tự do hoạt động.
Thẩm Dịch phấn khích đề nghị:" Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
Khương Chiếu Tuyết không ý kiến.
Lần đầu tiên đến Tây Thành, nàng cũng dự định hôm nay hoặc ngày mai sẽ đi dạo để mua một vài món quà lưu niệm mang về cho bố mẹ, bạn học, Sầm Dao và Dung Trĩ.
Vì vậy, bốn người cùng khoa và hai sinh viên từ các trường khác nhau, tổng cộng sáu người cùng bước ra khỏi khách sạn để dạo chơi.
Bọn họ đi theo kế hoạch của Thẩm Dịch, trong bản kế hoạch du lịch của Sầm Lộ Bạch cũng có thêm phố cổ.
Đã gần bảy giờ, bởi vì kinh độ của Tây Thành, nên mặt trời vẫn chưa lặn, ráng chiều vẫn còn rực rỡ phía chân trời.
Đứng trên bục cao đối diện phố cổ, cổng vòm bằng gỗ và những hàng quán treo đèn lồng đỏ hai bên phố như được hoàng hôn phủ lên một lớp màng lọc cổ kính, mang theo vẻ đẹp khác hẳn với những tòa nhà nguy nga, tráng lệ tại Bắc Thành.
Nơi đây giống như một góc ảo ảnh được tạo ra từ những áng mây lịch sử của cố đô cổ kính này, đẹp đến nao lòng.
Mọi người đều không nhịn được, lấy điện thoại di động ra và chụp tới tấp.
Khương Chiếu Tuyết nhận ra rằng điện thoại di động của mình sắp hết pin.
Nàng không mang sạc dự phòng theo.
Vì sợ chút nữa sẽ không tiện thanh toán nên không muốn chụp ảnh, chỉ chụp hai tấm tượng trưng rồi