Nàng là ngoại lệ của Sầm Lộ Bạch
*
Ngày thứ hai, dựa theo kế hoạch, bọn họ đến tham quan thành cổ Trường Thương cả ngày, sau đó sẽ khởi hành suốt đêm, hướng từ cao tốc đến địa điểm tiếp theo, một tỉnh dân tộc tự trị Cam Nam được mệnh danh là thiên đường chốn hạ giới.
Sau đó, xe đi hết hướng tây, vượt qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, băng qua vùng đầm lầy, đi qua đồng cỏ với những đàn gia súc và cừu, dừng lại bên ngoài sông băng lấp lánh, đưa Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao ngắm nhìn những kỳ quan thiên nhiên tuyệt đẹp, đầy hùng vĩ.
Chỉ trong vài ngày, độ cao liên tục tăng lên so với mực nước biển.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối ngày càng lớn, bọn họ đã trải qua bốn mùa từ xuân sang hạ, rồi tự hạ sang đông trong nhân gian này.
Sau khi rời khỏi sông băng, họ tiếp tục hành trình và đến khách sạn vào lúc nửa đêm.
Nơi đây có thể trực tiếp ngắm bình minh trên những ngọn núi phủ đầy tuyết vào sáng hôm sau.
"Lạnh quá đi." Sầm Dao hà hơi vào lòng bàn tay, cầm ô đứng bên cạnh xe, đợi tài xế lấy vali ra khỏi cốp.
Mưa lạnh rơi tí tách, gió rét thổi qua mặt.
Sầm Lộ Bạch mặc áo khoác ngoài và cầm ô, đứng bên cạnh Khương Chiếu Tuyết, lẳng lặng giúp nàng che mưa chắn gió.
Cả ba lấy vali rồi vội vã đi về phía sảnh khách sạn.
Sầm Lộ Bạch đi chậm nhất và bị bỏ lại phía sau.
Sau khi đăng ký, lấy thẻ phòng và lên lầu, Sầm Dao là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy, đi sau Sầm Lộ Bạch và Khương Chiếu Tuyết.
"Chị, chị sao vậy?" Sầm Dao bỗng dưng nói.
Khương Chiếu Tuyết giật mình, dừng lại theo phản xạ có điều kiện, nhìn về phía Sầm Lộ Bạch.
Dường như Sầm Lộ Bạch cũng ngờ ngợ.
Cô dừng lại, nghiêng người nhìn Sầm Dao, xem như không có gì xảy ra:" Có chuyện gì à?"
Sầm Dao cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô và vạch trần:" Chân chị lại đau có đúng không?"
Ý cười của Sầm Lộ Bạch thoáng đọng lại.
Khương Chiếu Tuyết do dự.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ lối đi hắt vào mặt Sầm Lộ Bạch, khiến sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, ngay cả đôi môi được tô son đỏ cũng lộ ra sắc xanh.
Khương Chiếu Tuyết bất tri bất giác nhận ra, kể từ khi rời khỏi sông băng, sắc mặt Sầm Lộ Bạch đã có chút không ổn.
Nhưng nàng chỉ nghĩ là do nhiệt độ thấp, dẫn đến việc cô bị lạnh.
Lòng nàng thắt lại, cũng nhíu mày theo.
Sầm Lộ Bạch nhìn về phía nàng, hàng mi dài khẽ run lên.
Cuối cùng, cô cũng thả lỏng, bất đắc dĩ bông đùa:" Là do chị đi chậm quá à?"
Sầm Dao bất mãn:" Chị!"
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ, không mấy bận tâm:" Một chút thôi, không sao đâu." Ánh mắt cô rơi vào mặt Khương Chiếu Tuyết, nhẹ nhàng nói:" Uống hai viên thuốc là sẽ ổn thôi."
Như thể đang an ủi nàng.
Khương Chiếu Tuyết càng cau mày hơn, Sầm Dao muốn nói lại thôi.
Cô ấy đã muốn ngăn cô lại phía ngoài sông băng.
Con đường ấy đầy băng tuyết, chỉ cần không cẩn thận một chút thì tuyết đã phủ đầy chân, liệu cô có thích hợp bước vào đấy không?
Nhưng bởi vì ngại việc Khương Chiếu Tuyết ở đấy, rất vui vẻ, và cũng vì ánh mắt Sầm Lộ Bạch nhìn Khương Chiếu Tuyết quá mềm mại, nên cô ấy không nỡ làm mất hứng.
Sầm Lộ Bạch không cho cô ấy cơ hội nói thêm.
Cô bước đầy bình thản, đĩnh đạc về phía trước, quét thẻ, đứng cạnh cửa và ra hiệu cho cô ấy:" Thôi, cũng muộn rồi, nghỉ ngơi đi."
Sầm Dao:"..."
"Có mang theo thuốc không? Muốn em ra ngoài mua giúp không?" Cô ấy ăn vạ không đi.
Sầm Lộ Bạch ấm áp nói:" Có mang, đừng lo."
Sầm Dao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn Khương Chiếu Tuyết một cái, tựa như gửi gắm, sau đó xoay người rời đi.
Lòng Khương Chiếu Tuyết trở nên bình tĩnh và ấm áp.
Mối quan hệ giữa hai chị em thực sự rất tốt, Sầm Dao hiểu rõ Sầm Lộ Bạch và là một người em gái ngoan.
Nàng là người chung chăn gối với Sầm Lộ Bạch nhưng lại không hề hay biết gì cả.
Rõ ràng, trong suốt chặng đường đi, nàng là người gần Sầm Lộ Bạch nhất.
"Dao Dao luôn thích làm quá lên." Sầm Lộ Bạch mở cửa, khẽ mỉm cười.
Khương Chiếu Tuyết không cười.
Nàng vươn tay nắm lấy tay kéo của vali, nhẹ nhàng nói:" Để em làm."
Sầm Lộ Bạch sững sờ, đáy mắt thoáng gợn sóng, thả lỏng tay ra.
Khương Chiếu Tuyết dùng hai tay đẩy hai chiếc vali vào phòng.
Sầm Lộ Bạch giữ cửa giúp nàng.
Khương Chiếu Tuyết ngồi xổm trước vali, lấy ấm đun siêu tốc ra và hỏi:" Em đun nước nóng giúp chị nhé?"
Sầm Lộ Bạch đáp:" Ừm."
Cô không nói ra câu "cảm ơn" đầy khách sáo nào, mà chỉ bước vào phòng, cởi áo khoác, ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn hình ảnh Khương Chiếu Tuyết vì mình mà bận rộn lấy nước và cắm điện.
Như thể thuốc vẫn chưa vào bao tử, nhưng cơn đau đến tận xương tủy này đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng quay lại và hỏi:" Có phải đau vì thời tiết trở lạnh không?"
Đáy mắt hiện rõ sự quan tâm.
Sầm Lọ Bạch trả lời:" Quá lạnh mới thế."
Khương Chiếu Tuyết hối hận.
Vừa rồi, nàng không nên bảo cô đến sông băng cùng mình.
Nàng nhớ lại những gì Sầm Dao đã nói khi nhờ vả nàng đến núi Thanh Phong để cầu phúc.
Nhưng sau đó, nàng nhận thấy Sầm Lộ Bạch vẫn ổn, nên đã bỏ qua chuyện này.
Bây giờ ngẫm lại, nàng bỗng dưng nhặt được mảnh da Cát Quang trong trí nhớ của mình, xác minh:" Ngày hôm đó, trên núi Thanh Phong, chị thức dậy sớm như vậy có phải là vì bận công việc không?"
Sầm Lộ Bạch không lường trước việc này, khóe môi cô khẽ cong lên, như thể có ẩn ý sâu xa:" Em đoán xem?"
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Tim nàng loạn nhịp, đành phải ngoảnh đầu nhìn luồng khí nóng bốc ra từ ấm đun siêu tốc, lẩm bẩm giận dỗi:" Em không đoán."
Dường như Sầm Lộ Bạch đã bật cười.
Thấy nàng không nói lời nào, cô cũng không nói nữa.
Bầu không khí yên lặng, dường như có thứ gì đó đang chuyển động.
Lòng Khương Chiếu Tuyết bồn chồn, nàng nhận thua, nhưng vẫn cố thản nhiên nói:" Có phải chân của chị đau không? Không ngủ được sao?"
Sầm Lộ Bạch trả lời:" Ừm." Cô dừng một chút rồi nói thêm:" Vẫn còn một nửa lý do nữa."
Khương Chiếu Tuyết quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy nghi vấn: Vẫn còn một nửa?
Sầm Lộ Bạch gạch đầu:" Nếu tôi nói nửa nguyên nhân kia là do tôi ôm chân Phật, nghiên cứu Phật pháp suốt đêm, em có cười nhạo tôi không?"
Cô nói ra những lời lo lắng, nhưng biểu hiện lại không có chút bối rối nào.
Cô ngắm nhìn nàng, ý cười sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang chuyển động trong đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ trong cô.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng lại.
Tu học Phật pháp qua đêm? Ngày hôm đó, cô còn không ăn chay thì học Phật pháp làm gì? Hơn nữa, trong lúc tham quan, không phải cô cũng biết rất nhiều về Phật pháp sao?
Đợi đã, nàng bỗng dưng bừng tỉnh—— Chẳng lẽ những kiến thức mà chị ấy buột miệng thốt nên khi cả hai dạo bước cùng nhau đều là do chị ấy học suốt đêm sao?
Chị ấy học làm gì? Vì ngại câu nói "em cho rằng những bức tường sách trong nhà chúng ta đều là do tôi sắp xếp sao" của mình sao?
Nàng nghĩ đến điều gì đó, nhịp tim bỗng đập như nai chạy loạn.
Dường như không khí đã bắt đầu nóng lên vì hơi nước từ chiếc ấm đun siêu tốc.
Sầm Lộ Bạch nhìn chằm chằm vào nàng rồi đứng lên, bước từng bước về phía nàng.
Khương Chiếu Tuyết sững người, tim đập thình thịch.
Sầm Lộ Bạch đứng trước mặt nàng, nhìn vào mắt nàng và vươn tay chạm vào tai nàng.
Khương Chiếu Tuyết vô thức thở chậm lại.
Sầm Lộ Bạch nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:" Mặt em hồng quá."
"Muốn uống hồng cảnh thiên không?"
Cô buông đôi tay đang vuốt ve vành tai nàng xuống, cầm lấy hộp thiếc hồng cảnh thiên bên cạnh ấm đun siêu tốc.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Nàng vừa xấu hổ, vừa khó chịu, lại vừa lo lắng.
Thực sự không phải Sầm Lộ Bạch đang tán tỉnh mình sao?
Nàng không biết bản thân có đang hiểu sai ý hay không.
Nàng rất muốn trêu lại như lời Dung Trĩ nói, nhưng vào giờ phút này, thậm chí nàng còn không có đủ dũng khí ngoảnh lại nhìn Sầm Lộ Bạch.
Sợ bản thân tự mình đa tình, thất thố và bẽ mặt.
Nàng cố gắng thản nhiên giữ khoảng cách, thầm thì đáp lại:" Không uống."
"Có lẽ nó bị đóng băng rồi."
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng, cong cong môi, không ép buộc.
Khi nước sôi, cô rót nước để uống thuốc.
Khương Chiếu Tuyết ngồi sang một bên thay giày, bất tri bất giác nhìn vào cô.
Sầm Lộ Bạch đứng dưới ánh đèn, đối mặt với nàng.
Cô lấy hai viên thuốc từ túi thuốc, đưa vào miệng, sau đó cầm lấy