Khoảng chín giờ tối, penthouse Quân Đình chỉ có một ngọn đèn trần sáng choang, rất yên tĩnh.
Khương Chiếu Tuyết tắm xong, để mặc tóc dài rơi rụng, ngồi một mình trước bàn làm việc.
Nàng tập trung đến mức Sầm Lộ Bạch trở về và đứng tại cửa nhìn nàng rất lâu, nhưng nàng vẫn không nhận ra.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo, căn phòng tràn ngập hương thơm.
Khương Chiếu Tuyết để lộ một nửa gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú của mình.
Nàng ngồi sau chiếc bàn lớn, dịu dàng, thanh khiết, tựa như ánh sáng, lại giống như đang tản ra hơi thở ấm áp hơn.
Sự lạnh lùng mà Sầm Lộ Bạch mang về từ tiệc xã giao bên ngoài đã bị nàng làm tan biến ngay lập tức.
Mặt mày cô bất tri bất giác dịu lại, giơ tay gõ cửa, nhắc nhở Khương Chiếu Tuyết rằng mình đã trở về.
Khương Chiếu Tuyết nghiêng đầu theo âm thanh, sững sờ một lúc, sau đó lộ ra vẻ bất ngờ.
"Lộ Bạch? Chị về từ khi nào thế? Sao lại không nghe thấy tiếng động gì vậy?" Nàng cong mắt hỏi.
Sầm Lộ Bạch câu môi" Vừa về.
Có làm em sợ không?"
"Không ạ." Khương Chiếu Tuyết thả chuột, xoay ghế dựa lại, quan tâm cô:" Chị uống rượu sao?"
Sầm Lộ Bạch gật đầu: " Uống một ly."
Cô bước vào, gỡ đồng hồ trên tay ra, đứng bên cạnh bàn Khương Chiếu Tuyết, nửa tựa vào bàn, nửa chống tay lên mặt bàn, cúi đầu nhìn Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, hàng mi không ngừng run rẩy, tim cũng loạn nhịp.
Đứng tại vị trí này, nàng luôn có ảo tưởng rằng Sầm Lộ Bạch muốn tán tỉnh mình.
Sau khi nhận ra điều này và quay về thành phố, nhìn Sầm Lộ Bạch mặc trang phục công tác, nàng bỗng cảm nhận được một sức quyến rũ khác.
Nàng chuyển tầm mắt khỏi phần áo sơ mi không cài hai cúc của Sầm Lộ Bạch, làm ấm cổ họng:" Em pha cho chị một ly trà giải rượu nhé?"
Nàng giả vờ đứng dậy, nhưng Sầm Lộ Bạch đã vươn tay ấn nhẹ vào vai nàng và mỉm cười:" Không cần, tôi chỉ uống vài ngụm thôi."
"Thầy cô và nhóm đàn em có thích những món quà lưu niệm mà em mang về không?" Cô chuyện trò cùng nàng, hệt như cuộc giao tiếp bình thường của một cặp tình lữ sau khi tan sở.
Cõi lòng Khương Chiếu Tuyết thoáng ấm lên:" Rất thích ạ."
"Bảo Dao Dao thêm WeChat đi, có thể mua lại nếu cần."
"Không cần đâu, thử qua là được rồi ạ." Nàng lịch sự nói rồi dò hỏi:" Chị thì sao? Các trợ lý có thích không?"
Sầm Lộ Bạch ranh mãnh:" Bọn họ dám không thích à?"
Khương Chiếu Tuyết:"..." Cũng có lý, sếp lớn tặng quà lưu niệm cho bạn, bạn dám kén cá chọn canh không?
"Những người làm công thật đáng thương mà." Nàng đùa.
Sầm Lộ Bạch nhướng mày, có vẻ không hài lòng.
Không biết Khương Chiếu Tuyết đã xếp cô vào phạm trù hổ giấy từ bao giờ, nhưng cũng chẳng sợ cô.
Nàng đón nhận tầm mắt cô, cong môi, ánh mắt ngấn nước sáng ngờ, bất giác ánh lên sự quyến rũ.
Sầm Lộ Bạch chăm chú nhìn vào nàng, sự giả vờ bất mãn vừa rồi dần tan biến, chỉ còn lại nét dịu dàng, khiến bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh.
Dường như có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của hơi thở và nhịp tim.
"Có..."
"Em..."
Không biết cả hai đang suy nghĩ gì, đều không hẹn mà gặp lên tiếng.
Giọng nói trùng lặp, Khương Chiếu Tuyết thoáng ngẩn ngơ, cầm lòng chẳng đặng mím môi, cúi đầu.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch chứa đầy ẩn ý.
"Em nói trước đi." Cô cúi người gần hơn, vươn tay vén lọn tóc rơi rụng của nàng ra sau tai.
Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết đập thình thịch.
Nàng thực sự thích giọng điệu và bộ dáng thoải mái như hiện tại của Sầm Lộ Bạch.
Không thể thân cận, nhưng lại toát ra sự gần gũi mà chỉ có mỗi nàng mới có thể nhìn thấy, khiến nàng cảm thấy mình được thiên vị.
Nàng mang theo tâm trạng thấp thỏm, thản nhiên ngỏ lời:" Chủ nhật tuần sau, Dung Trĩ sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ.
Cậu ấy muốn mời chị đến tham dự, không biết chị có tiện không ạ?"
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động mời Sầm Lộ Bạch tham gia vào các hoạt động của hội bạn thân.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch thoáng sâu thẳm, không chút do dự đáp:" Tiện."
Lòng Khương Chiếu Tuyết vững vàng, lộ ra vẻ ngọt ngào.
"Chị không cần hỏi mấy giờ tuần sau sao?"
Sầm Lộ Bạch vươn tay xoa đầu nàng, khẽ nói.
"Mấy giờ vậy em?" Trông rất hợp tác với nàng.
"Tối Chủ nhật tuần sau ạ."
"Được, tôi sẽ bảo Liên Hân xếp thời gian rảnh cho mình."
Khương Chiếu Tuyết nhìn cô, chẳng thể giấu giếm được nữa, chỉ dịu dàng nói:" Vậy còn chị? Chị muốn nói gì?"
Sầm Lộ Bạch bình tĩnh lại và nói: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở Hongkong."
Ôi.
Khương Chiếu Tuyết dùng biểu hiện không tiếng động để tỏ ra ngạc nhiên.
"Lại phải đi công tác à." Nàng vô thức cảm thấy vất vả thay Sầm Lộ Bạch, nhưng khi thốt nên lại mang một tầng ý nghĩa khác, giống như người bạn cùng phòng đang ai oán.
Nàng hé môi, muốn giải thích, nhưng lại có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi.
Nàng...!nàng cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.
Nàng cúi đầu, chỉ có thể bịt tai trộm chuông, hi vọng Sầm Lộ Bạch đừng suy nghĩ nhiều.
Không biết Sầm Lộ Bạch có nhận ra điều gì đó không.
Cô giải thích:" Kỳ nghỉ quá dài, cũng có một số việc tồn đọng, không thể không tự xử lý."
"Hai ngày nữa tôi sẽ về." Giống như đang dỗ dành nàng.
Khương Chiếu Tuyết cảm thấy ấm lòng và thẹn thùng.
Có phải nàng đang cố tình gây rối, cư xử không đúng mực không?
"Vâng, có em ở nhà rồi, chị đừng lo lắng." Nàng cố tỏ ra tự nhiên, giống như bộ dáng biết rằng cô sẽ đi công tác trong khoảng một năm trở lại đây.
Sợ rằng tình cảm quá lộ liễu và kém dè dặt, nên nàng không dám nhìn Sầm Lộ Bạch thêm nữa.
Nàng xoay ghế lại, vươn tay cầm chuột, cố gắng che giấu.
Không biết có phải do ngồi quá lâu hay không, nhưng thắt lưng và cổ của nàng đã cứng đờ.
Lúc duỗi tay ra, liền đụng phải gân cốt, khiến nàng hít hà một hơi.
"Đau..." Nàng khẽ thầm thì.
Sầm Lộ Bạch quan tâm:" Sao thế?" Cô lập tức đứng thẳng người, bước đến cạnh ghế nàng.
Khương Chiếu Tuyết che cổ, thủ thỉ:" Trật rồi ạ."
Sầm Lộ Bạch cau mày, tự nhiên vươn tay vén phần tóc sau cổ nàng lên, gỡ bàn tay đang ép lên cổ nàng ra, che đi phần da thịt tiếp giáp giữa vai và cổ.
Những ngón tay mảnh khảnh tỏa ra nhiệt độ mát lạnh, hòa cùng nhiệt độ cơ thể nàng.
Trong một khoảnh khắc, cơ thể Khương Chiếu Tuyết bỗng cứng đờ.
"Ở đây sao?" Sầm Lộ Bạch hỏi.
Giọng Khương Chiếu Tuyết khẩn trương:" Dạ."
Sầm Lộ Bạch nghĩ rằng nàng đang đau, vẻ mặt đanh lại.
Cô đặt một tay lên vai nàng, tay còn lại áp vào chiếc cổ thon gọn của nàng và xoa nhẹ.
Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ ngờ rằng mình lại là một người nhạy cảm như vậy.
Rõ ràng là rất đau, nhưng dường như có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ trên cơ thể, khiến tâm trí nàng giống như chú ngựa hoang đứt cương, tâm viên ý mã.
Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được những vết chai mỏng do thường xuyên cầm bút trên ngón trỏ của Sầm Lộ Bạch.
Cổ cứng đờ, nhưng thắt lưng lại bắt đầu mềm nhũn.
Sầm Lộ Bạch chuyên tâm:" Ổn hơn chưa?"
Hai tai Khương Chiếu Tuyết nóng đến phát sốt, ngượng ngùng thu hồi tâm trí:" Vâng."
Sầm Lộ Bạch lo lắng:" Có phải đốt sống