Nguyệt hoa phủ rợp bóng cây, cơn mưa rào đuổi theo tiếng sấm âm u, khiến đêm hè ở Bắc Thành trở nên ồn ào và vắng lặng.
Tại penthouse Quân Đình, Khương Chiếu Tuyết đã tắm xong.
Nàng mặc váy ngủ, ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, vừa lau tóc vừa trả lời điện thoại.
"Động cơ bắt nguồn từ Từ Khai sao? Không, không phải như vậy đâu, anh ta cũng không đơn giản như vậy..." Nàng kiên nhẫn giải thích cho Dung Trĩ và giúp cô ấy trau chuốt lại kịch bản cần chỉnh sửa.
Sau khi tắm và sấy tóc tại phòng của mình xong, Sầm Lộ Bạch đẩy cửa phòng Khương Chiếu Tuyết ra, nghe thấy giọng nói đầy êm ái của nàng.
Không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn là Dung Trĩ.
Cô nhìn lên cửa gió của máy điều hòa không khí đang thổi vào người Khương Chiếu Tuyết, cảm thấy không yên tâm.
Sau đó, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên, bước đến ngăn kéo, lấy tai nghe Bluetooth của Khương Chiếu Tuyết ra rồi đi đến bên cạnh nàng, vén làn tóc bên tai nàng ra, chuẩn bị đặt tai nghe không dây vào tai nàng.
Khương Chiếu Tuyết đang say sưa nói chuyện, bỗng dưng bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào.
Nàng nghiêng đầu trong vô thức, đối diện với gương mặt dịu dàng của người phụ nữ ấy, vẻ mặt lập tức dịu lại.
Nàng thoáng dựa vào cô, vừa thân mật, vừa chào đón.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười đáp lại nàng.
Cô xoa nhẹ tóc nàng, đặt một bên tai nghe vào tai nàng rồi lại lắc lắc chiếc tai nghe còn lại.
Khương Chiếu Tuyết hiểu ý.
Nàng đặt chiếc điện thoại bên tai kia xuống, nghiêng đầu, đặt tai mình vào tay Sầm Lộ Bạch.
Giống như một chú mèo con với đôi tai vểnh lên đang chờ được ve vuốt.
Ý cười của Sầm Lộ Bạch sâu thẳm.
Cô cầm lòng chẳng đặng, cúi người hôn nàng, sau đó thân mật mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình lại, nhấm nháp.
Khương Chiếu Tuyết che vành tai như bị điện giật, lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt hạnh mở to ra.
Sầm Lộ Bạch nhướng mày, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã làm chuyện xấu gì.
"Khương Khương? Bạn học Tiểu Khương?! Có chuyện gì vậy? Sao cậu không nói gì thế?" Dung Trĩ không nghe thấy tiếng Khương Chiếu Tuyết một lúc lâu, kỳ quái gọi.
Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn, lắp bắp:" Không...!không có gì đâu, do tín hiệu không được tốt thôi."
Vừa dứt lời, Sầm Lộ Bạch đã khẽ bật cười thành tiếng, vẻ mặt đầy trêu chọc.
truyen bjyx
Khương Chiếu Tuyết ngượng ngùng, dùng ánh mắt dỗi cô.
Lúc này, Sầm Lộ Bạch mới dừng lại, trở nên nghiêm túc hơn.
Cô mỉm cười, đeo chiếc tai nghe còn lại lên tai nàng, cầm lấy máy sấy tóc, đứng phía sau, dùng tay chải tóc, rồi tự nhiên sấy tóc giúp nàng.
Rõ ràng là một người sống trong nhung lụa, nhưng khi chăm sóc người khác, dường như lại là người chu đáo hơn bất kỳ ai.
Khương Chiếu Tuyết không khỏi cảm thấy lưu luyến.
Làn gió lạnh, dễ chịu từ máy sấy tóc truyền đến, nhưng lòng nàng lại ấm áp, gần như mất tập trung khi nghe những gì Dung Trĩ nói qua điện thoại.
Không dễ dàng gì.
Nhưng sau khi nghe nửa tiếng, rốt cuộc Dung Trĩ đã hỏi đủ.
Cô ấy vội vàng viết ra suy nghĩ của mình rồi cúp máy.
Khương Chiếu Tuyết không thể đợi đến lúc tháo tai nghe.
Nàng xoay người lại, ôm lấy Sầm Lộ Bạch, cọ cọ vào người cô, nói đùa:" Vất vả cho chị Tiểu Sầm rồi, tay có mỏi không ạ?"
Nàng gác cằm lên bụng dưới của cô, hai mắt trong veo và sáng ngời, nói ra hai chữ chị gái rất êm tai.
Đáy lòng Sầm Lộ Bạch như bị thứ gì đó va vào.
Cô tắt máy sấy, cong môi dỗ dành:" Nếu em còn gọi một tiếng chị gái nữa, tôi sẽ không mỏi."
Khương Chiếu Tuyết chớp mắt, vành tai bất giác đỏ bừng.
Nàng vừa cười vừa dùng cằm chọc chọc cô, nhưng nhất quyết không chịu gọi tiếp.
Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười, nghĩ rằng sau này sẽ luôn có cơ hội nên không làm nàng khó xử nữa.
Cô vén những sợi tóc rơi rụng trên trán nàng ra sau tai, thản nhiên quan tâm:" Điện thoại của Dung Trĩ à?"
Khương Chiếu Tuyết nói thẳng:" Vâng, trao đổi về chuyện kịch bản với em."
Nhóm dự án của Bách Nạp đã thảo luận về việc hợp tác với Dung Trĩ.
"Đoàn làm phim bên phía Đàm Thù Như đã kết thúc rồi sao?"
"Vâng, sau khi dự sinh nhật về, Đàm Thù Như không thông báo gì cho cậu ấy và đoàn đội nữa.
Hiện tại, xem như Đàm Thù Như đã xong việc rồi."
Nhắc đến Đàm Thù Như, nàng không khỏi thở dài.
Sầm Lộ Bạch chọc chọc mũi nàng:" Sao vậy em?"
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết tối sầm lại, đáp:" Không, em chỉ buồn cho Dung Trĩ thôi."
Mặc dù hầu như Dung Trĩ không bao giờ nhắc đến Đàm Thù Như, nhưng sau nhiều năm làm bạn, sao nàng có thể không nhận ra nụ cười gượng gạo của cô ấy được? Thậm chí, nàng còn nghi ngờ rằng hiện tại, cô ấy đang dồn kịch bản như gà đổ máu, có phải nguyên nhân là muốn lấp đầy cuộc sống của mình trong guồng quay công việc để dời lực chú ý không nữa.
Sầm Lộ Bạch trầm ngâm:" Em ấy đã trực tiếp nói chuyện với Đàm Thù Như chưa?"
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:" Chưa nghe cậu ấy nói qua, chắc là không rồi.
Vốn dĩ, cậu ấy đã nói vẫn còn một ít việc bên phía đoàn phim của Đàm Thù Như.
Nhưng sau ngày hôm đó, Đàm Thù Như đã không tìm cậu ấy nữa.
Dung Trĩ cảm thấy thái độ của chị ấy đã quá rõ ràng, nên không muốn phiền, cũng không muốn chị ấy khó chịu thêm."
Sầm Lộ Bạch suy tư:" Vậy à?"
Khương Chiếu Tuyết nhận ra manh mối:" Sao vậy ạ?"
Sầm Lộ Bạch không úp úp mở mở, cô dắt tay nàng đến bên giường rồi nói:" Trong bữa tiệc sinh nhật, tôi đã hỏi Đàm Thù Như."
"Dạ?"
Sầm Lộ Bạch ngồi xuống giường, chăm chú nhìn vào Khương Chiếu Tuyết rồi nói:" Em nhờ tôi hỏi Đàm Thù Như giúp, xem liệu em ấy có từng nghĩ đến việc quen phụ nữ không."
Khương Chiếu Tuyết:"?!"
Sầm Lộ Bạch hiểu rõ.
Cô giả vờ ngạc nhiên:" Ồ, tôi quên mất, lúc say em có nhớ gì đâu."
Rõ ràng rất bỡn cợt.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Sao lại còn nói loại chuyện này nữa.
Sầm Lộ Bạch làm như vậy, khiến nàng không khỏi tự hỏi xem bản thân có làm gì xấu hổ ngoài việc bảo đồ lót cộm rồi nhờ Sầm Lộ Bạch giúp mình cởi ra hay không.
Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt và nói:" Em thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa."
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ:" Cũng không cần thiết."
"Vâng?"
"Nếu tôi ở đây, em có thể uống một ly."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:" Có chị ở đây em mới không dám uống đấy."
Sầm Lộ Bạch nhướng mày, gương mặt uy nghiêm và lạnh lùng, lúc không cười rất đáng sợ.
Khương Chiếu Tuyết không cảm thấy áp lực, cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào cô.
Sầm Lộ Bạch chịu thua.
Cô quay đầu, nụ cười sâu hơn.
Khương Chiếu Tuyết cũng biết chừng mực, tựa đầu vào vai cô, khẽ mỉm cười:" Em đùa thôi."
Nàng thích cái cách mà Sầm Lộ Bạch nuông chiều mình.
Có thứ tình yêu khó có thể nói trọn thành lời, nhưng lại có thể cậm nhận được bằng cả trái tim.
Nàng hôn lên bờ vai trần trụi, lõa lồ trong không khí của cô, vô thức nghịch ngón tay của Sầm Lộ Bạch và hỏi:" Chị Đàm đã trả lời gì vậy ạ?"
Sầm Lộ Bạch cảm nhận được việc nàng đang xoa vết chai mỏng trên ngón tay giữa của mình, ánh mắt nóng lên, đáp lại:" Thù Như nói, nếu đã thích, không có gì là vấn đề cả, tất nhiên giới tính cũng thế."
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng dừng lại, ngập ngừng suy đoán:" Vậy, ý của chị Đàm là chị ấy cũng có thể thích phụ nữ sao?"
"Ừm."
"Nhưng chị ấy đã kiên quyết đẩy Dung Trĩ đi như vậy, có nghĩa là chị ấy không thực sự thích Dung Trĩ đúng không?" Giọng điệu Khương Chiếu Tuyết trở nên nặng nề, tiếp tục vuốt ve trong vô thức.
Tâm trí Sầm Lộ Bạch dần thay đổi theo từng động tác của Khương Chiếu Tuyết.
Cô trả lời:" Nếu thật sự không thích, vậy sẽ không đến mức từ chối gặp lại, đúng không? Nếu đã khó chịu, thì rất khó đối mặt?"
Có lý, hai mắt Khương Chiếu Tuyết sáng lên.
Nàng tin vào cách nhìn người của Sầm Lộ Bạch.
Nàng hỏi:" Dung Trĩ thực sự có hy vọng, đúng không chị?"
Sầm Lộ Bạch nhàn nhạt đáp:" Tôi không biết."
"Tuy nhiên, nếu Dung Trĩ cứ teo tóp thế này, chắc chắn sẽ không còn hy vọng gì