Người Bạch Vương Phủ không hề dễ chọc, Bạch Vương Gia vốn là trọng thần từ khi Đông Chu Quốc còn Tiên Đế, trong tay nắm giữ 20 vạn trọng binh quan trọng thường xuyên đánh giặc lập công. Nay Tân Đế lên ngôi, ắt hẳn còn được trọng dụng hơn xưa. Mọi người kiên kị gấp bội nhường lối cho chiếc xe ngựa hướng thẳng Bạch Vương Phủ.
"Hàn Nhi! Phụ Vương phải tiến cung phụng mệnh, con cứ về Vương Phủ trước." Bạch Trình còn có chút công việc cần giải quyết, không thể đưa nữ nhi về tận nhà liền nói.
Bạch Hàn nhu thuận gật đầu: "Phụ Vương cứ tiến cung, con hồi phủ trước."
Nàng cười nhạt ngẫm nghĩ. Bấy lâu nay giả vờ nhu nhược, yếu đuối, bị hãm hại cho danh tiếng xấu cũng không thèm quan tâm. Nay, nàng có chút hứng thú muốn thu thập bọn họ cũng là chuyện không khó nên liền cẩn trọng dự phòng kế sách đáp trả khi họ động tay động chân đến nàng.
Mẫu thân nàng từ nhỏ đã khó sinh mà mất. Sau, phụ vương thương tình đưa kế mẫu là Trắc Phi lên làm Vương Phi để tiện chăm sóc nàng hơn. Nào ngờ, bà ta chỉ ham quyền quý, thương yêu con ruột, luôn ép nàng đến đường cùng phải sống trong sự ghẻ lạnh. Phụ vương phải thường xuyên ở trên chiến trường, bà ta như đã bỏ quên là có một Quận Chúa cao quý như nàng ở đây. Thời gian như hun đúc con người bởi sự giả tạo, nàng cũng dần quen. Đến năm 7 tuổi, cơ duyên gặp được sư phụ - một lão ngoan đồng xuất thân từ Ám Dạ Các, nàng liền bỏ nhà ra đi trong im lặng. Bà ta thấy nàng đi còn mừng huống chi là bẩm báo cho Phụ Vương biết. Lâu lâu 1 - 2 năm nàng có trở về Phủ một lần, gây ra náo loạn, người người sợ hãi cùng căm phẫn nàng cho bỏ ghét. Sau này được sự dạy dỗ của sư phụ, nàng ít náo loạn hơn, toàn tâm toàn ý phục vụ Ám Dạ Các được nhiều chiến công. Vài năm sau, sư phụ tuổi cũng cao qua đời, lúc đó nàng mới biết y vốn là Hộ Pháp của Chủ Thượng. Trước khi mất, y đề bạc nàng làm Hộ Pháp, thay thế vị trí y như hiện tại. Có thể nói, nàng xem Ám Dạ Các như ngôi nhà thứ hai của nàng vậy.
Trong xe ngựa, Bạch Vũ Diệp Y bị sự hào nhoáng của Kinh Thành làm cho ngây ngẩn, nghe tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài mà thập phần không biết nói gì. Miệng thiên hạ đúng là khó trách cứ!
"Bạch cô nương. Đến Vương Phủ rồi nhớ hãy cẩn trọng một chút. Có cạm bẫy ngầm đang chờ Bạch Hàn xử lí!"
Bạch Vũ Diệp Y nhẹ ho khan, lơ đãng trả lời: "Sao bây giờ lại nói chuyện xa cách quá! Nếu đã nghĩ ta lớn tuổi hơn nàng, là Bạch đại tiên gì đấy thì hãy gọi ngược lại là tỷ tỷ cho khỏe tâm ta. Đằng nào lão nương ta cũng vì vài lí do đặc biệt nên mới hóa thành chân thân tiểu hồ ly và thân hình trẻ con. Sau này còn phải nhờ Hàn muội muội đây tìm hiểu giúp!"
Bạch Hàn cũng không nghi ngờ lắm về thân phận thực sự của Bạch Vũ Diệp Y, tu chân giới có nhiều lí do để hóa thành hình dáng thật của nàng ấy bây giờ. Có thể là độ kiếp không thành, hoán hồn nhập xác vào một Tiểu hồ để lánh nạn chẳng hạn? Nàng chỉ là người phàm nhưng do Chủ Thượng cùng đám Ám Vệ buôn dưa lê đến từ Dạ Huyễn Huyền Giới mà đại khai nhãn giới được vài chuyện kinh thiên của Nhân - Thần - Yêu - Ma ở Tam Giới và chuyện tu chân giới.
"Ân. Bạch Hàn đã hiểu! Vũ tỷ tỷ."
"Vũ tỷ tỷ?"
Bạch Vũ Diệp Y khó hiểu về cách gọi của Bạch Hàn. Thôi! Gọi sao cũng được, miễn đừng gọi cung kính hay xa cách kia là ổn rồi. Nàng vốn thích sự hòa đồng nên thế này vẫn ổn! Để gϊếŧ thời gian con đường dẫn đến Vương Phủ, Bạch Hàn từ tốn kể lại sự tình ở Bạch Vương Phủ cho nàng nghe. Nàng có chút bất bình muốn trừng trị người lập tức, cũng may có Bạch Hàn cản lại không nên dùng vũ lực, chỉ nên dùng trí mới gọi là thưởng thức sự trả thù.
"Vậy đi! Lợi dụng thân phận ân nhân thật tốt. Hổ sói trong phủ nhiều, có tỷ giúp muội ắt sẽ thành công!"
Bạch Hàn liền gật đầu ưng thuận nói: "Vậy thì còn gì bằng! Có muội lo và sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho tỷ nhé!"
Cả hai bật cười xán lạn thầm tính toán kế hoạch tác chiến.
Phủ đệ Bạch Vương Phủ nằm ở Nam Thành, sừng sững nằm ở ngã tư đường, giao thương trước đại môn tấp nập không kém trung tâm của Kinh Thành. Ngoài cửa lớn hôm nay thật tấp nập người qua lại, chờ Vương Gia trở về để chúc mừng thắng trận trong sự hân hoan. Tiếng xe ngựa vang lên với sự xuất hiện của chiếc xe quen thuộc cùng toán hộ vệ trung thành dẫn trước.
Mọi người hoan hô nhiệt liệt: "Vương Gia đã trở lại! Vương Gia tái thế uy mãnh đã trở về!"
Xe ngựa đến ngoài cửa, tất cả mọi người liền quỳ xuống, dẫn đầu là một phụ nữ trang phục đẹp đẽ, dung nhan cao quý như hoa như ngọc. Bà ta đúng là Bạch Vương Phi cùng hai vị tiểu thư tựa độ trăng rằm hành lễ đón chào phụ vương của họ - Nhị Tiểu Thư cùng Tam Tiểu Thư của Bạch Vương Phủ. Trên mặt mọi người đều xuất hiện nụ cười, hô lớn: "Cung nghênh Vương Gia hồi phủ!"
"Yên Nhi, Tuyết Nhi gặp qua Phụ Vương!"
Bức rèm che khẽ động với sự xuất hiện của vị khách không mời, ba người nhìn vào đều trợn tròn con mắt không thể tin được. Thiên a. Con nha đầu này lại trở về khi nào?
"Ngươi. Tại sao lại ở đây?"
"Là ta - Trường Lạc Quận Chúa đã trở về!"
Bạch Hàn mỉm cười nụ cười hiền nhưng lại khiến
mọi người hít thở không thông để tiếp nhận mọi sự việc đang diễn ra. Bạch Vương Phi - Hà Như Hoa ngẩng đầu đánh giá nữ tử không mấy nổi bật trong xe nhưng ánh mắt lại trong suốt tựa như hồ không thấy đáy khiến bà phải kiên dè. Chợt có xuất hiện thêm một nữ tữ chừng độ trăng rằm yên lặng quan sát bà. Bà hớp một hơi không khí nhìn nữ tử có dung mạo có thể sánh ngang với Đệ nhất tuyệt sắc giai nhân Kinh Thành, dung nhan cũng so ra đôi chút giống với Bạch Hàn.
"Không thể nào! Ta không tin!"
"À quên giới thiệu với Bạch Vương Phi đây! Đây là ân nhân của Bạch Gia chúng ta. Phụ Vương đã phân phó xuống, mong được Vương Phi chiếu cố y nhiều hơn."
Vừa nói vừa cùng Bạch Vũ Diệp Y bước xuống xe ngựa, nàng đến bây giờ mới để ý một chuyện quan trọng. Thực nhìn kĩ, Vũ tỷ tỷ và nàng cũng có ba bốn phần giống nhau. Đây há là trùng hợp thật hay sao?
Mọi người lâm vào thôi miên thuật ngắm nhìn hai nữ tử vận bạch y, nhất là cô nàng được Bạch Hàn gọi là tỷ tỷ. Một nhan sắc nhìn một lần đã mãi mãi không thể nào quên được. Bạch Vương Phi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thành một nữ chủ nhân uy nghi.
"Hàn Nhi trở về sao lại không báo trước cho mẫu phi biết! Đây là ân nhân của Bạch Gia chúng ta? Thật xinh đẹp đi."
Mỗi lần Bạch Hàn gây náo loạn, nữ nhân này đều tỏ ra thất vọng, thiện lương đều khiến dân chúng quý mến bà. Thực tế chỉ đều là giả dối làm Bạch Hàn muốn phỉ nhổ ngàn lần cũng phải chơi cho tới, náo cho lớn để bà ta dọn dẹp tàn cuộc giúp nàng hoặc ganh ghét nàng cũng tùy ý bà ta. Ánh mắt Bạch Hàn khẽ động chắp tay theo kiểu cô nương e lệ cúi chào thân nhân.
"Vương Phi có lòng! Bạch Hàn vì không muốn kinh động đến người nên tự ý về thăm nhà."
Bạch Vũ Diệp Y chậc nhẹ một tiếng trong lòng cũng chắp tay hữu lễ với bà: "Bạch Vũ Diệp Y gặp qua Bạch Vương Phi!"
Bạch Vương Phi âm trầm gật đầu, ánh mắt tối tăm, có chút bất kham. Vì hà cớ gì hai nha đầu này khiến bà có cảm giác áp bức không nguôi. Bạch Như Yên cùng Bạch Như Tuyết âm thầm quan sát hai nàng, trong lòng càng lúc càng dậy sóng. Một Bạch Hàn đã khiến họ tức tối nghĩ kế sách ép buộc nàng ta rời khỏi Bạch Vương Phủ, nay lại có thêm một Bạch Vũ Diệp Y. Ông trời trêu các nàng hay sao?
"Đại tỷ tỷ xưng hô có chút không hợp quy cũ lắm, cái gì mà Vương Phi, phải gọi là Mẫu Phi mới đúng chứ?" Hàn Như Yên bất mãn nói.
Bạch Hàn không chút kiên kị đáp: "Mẫu Phi ta đã qua đời! Há sao có thể gọi Vương Phi là Mẫu Phi cũng có chút có lỗi với người đã khuất đi."
Nhìn thấy Bạch Hàn cơ trí không e ngại các nàng, Bạch Vũ Diệp Y thì khó có thể đoán được tính cách thế nào. Bạch Như Tuyết liền chen miệng.
"Nếu đã về thì mời hai vị tỷ tỷ mau vào Vương Phủ. Tuyết Nhi luôn mong ngóng Hàn tỷ tỷ trở lại, nay lại có thêm một vị tỷ tỷ là ân nhân Bạch Gia nữa há có phải chuyện vui."
"Tiểu thư có lòng." Bạch Vũ Diệp Y thanh thoát nhận định, nhanh chóng lắc mình theo chân Bạch Hàn bước vào cửa lớn như không hề ngại có hàng tá ánh mắt căm phẫn nhìn các nàng danh chính ngôn thuận bước vào cửa rộng hào nhoáng của thế gia danh môn. Nghĩ nàng thích trèo cao à? Chậc chậc.
Chốc, bọn Bạch Vương Phi cũng bước vào, đám hạ nhân quan sát phía sau nô nức ngóc đầu hóng chuyện liền đồng loạt hành lễ với Bạch Hàn và Bạch Vũ Diệp Y rồi lên tiếng.
"Gặp qua Quận Chúa! Gặp qua Bạch ân nhân!"
Bạch Hàn ôn hòa nhìn mọi người nhẹ giọng: "Mọi người không cần đa lễ!"
"Tạ Quận Chúa." Khó hiểu với hành động vốn phải là không xem hạ nhân ra gì của Quận Chúa khi xưa, giờ lại êm ả trôi qua thật lạ.
"Hàn Nhi cùng vị ân nhân này chịu khó ở Kết Lan Viện một chút. Nơi đó an tĩnh lại mát mẻ, các viện khác hiện đang sửa chữa nên không thể vào ở, mong hai con không chê!"
Bà ta tự gán chức danh ân nhân Bạch Gia của Bạch Vũ Diệp Y chỉ là ân nhân của mình nha đầu Bạch Hàn mà thôi. Dám bước chân vào Bạch phủ câu dẫn Vương Gia chứ gì? Hồ ly tinh.
Bạch Vương Phi nhắc đến Kết Lan Viện, Bạch Hàn cười như có như không. Đó chẳng phải là nơi xa nhất nhưng tạm thời cũng không quá cũ kĩ khiến một Quận Chúa ủy khuất ở lại trong các viện ở Vương Phủ hay sao? Muốn cô lập cùng ép bọn ta với mọi người và thế giới bên ngoài đây mà! Lí do sửa chữa các viện khác cũng quá cứng nhắc đi!
"Hàn Nhi tùy ý nghe Vương Phi sắp xếp!"
Nói xong, hai nàng liền cùng nha hoàn phân phó dẫn đến Lan Viện nghỉ ngơi.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Đan Đế