Thời gian trôi nhanh, đảo mắt một cái là đã trôi qua một tháng.
Ở tại chung cư mà Hướng Hiểu Nguyệt thuê thì ba người bạn tốt thời đại học một lần nữa lại ở cùng với nhau.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Tớ nghĩ kĩ rồi.
Tớ muốn giữ lại đứa bé.” Nhậm Hân Hân trải qua một tháng suy tư, đấu tranh, khổ sở thì phảng phất đã thoát thai hoán cốt* nên kiên định nói.
(*thoát thai hoán cốt: thay đổi một cách hoàn toàn, theo chiều hướng tốt hơn)
“Vậy thì giữ lại đi.
Bọn tớ sẽ cùng cậu chăm sóc nó.” Vu Đông vốn luyến tiếc cô bé này nên vừa nghe vậy thì đồng ý.
“Được, sinh thì sinh!” Hướng Hiểu Nguyệt từ đầu vẫn luôn giữ ý kiến phản đối.
Bởi vì đứa bé này là của tra nam họ Lục, hơn nữa nếu Nhậm Hân Hân mang theo một đứa con thì rất khó có thể bắt đầu cuộc sống mới.
“Chỉ là việc vào hộ khẩu cho đứa nhỏ sẽ có chút phiền phức!” Vu Đông nhíu mày nói.
“Khỏi lo, tớ có người quen làm cảnh sát ở khoa này!” Hướng Hiểu Nguyệt nói.
“Bạn trai cũ?” Vu Đông nhướng mày.
“Bạn từ nhỏ!” Hướng Hiểu Nguyệt tức giận nói, “Tớ lại lợi hại đến mấy thì cũng không thể yêu đương lúc ba tuổi được!”
Vu Đông và Nhậm Hân Hân nghe xong thì cười.
“Lúc cậu sinh thì nhớ vào bệnh viện thành phố, bạn trai Vu Đông ở đó!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Bạn trai của Đông Đông?” Nhậm Hân Hân giật mình nói, “Cậu và Phương Hoa mới…”
“Đừng nghe cậu ấy nói bừa.” Vu Đông tức giận nói.
“Tớ không có nói bừa đâu nhé.
Hôm đó tớ nói muốn xuống tay thì cậu lại bảo là mục tiêu của cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.
Nhậm Hân Hân nghe vậy thì mang vẻ mặt tò mò.
“Không phải bạn trai, là chồng.” Vu Đông dùng giọng điệu không quan trọng nói ra một tin tức gây bất ngờ.
…
Hai người nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng vẫn là Hướng Hiểu Nguyệt phản ứng lại trước, cười nói: “Được lắm, đây là khí thế nhất định phải giành được nè!”
Vu Đông thấy biểu tình của hai người thì biết họ tưởng cô đang nói đùa vì vậy cô mang vẻ mặt nghiêm chỉnh nói lại một lần: “Tớ chưa có cơ hội nói với hai cậu chuyện này, tớ kết hôn rồi.”
“…”
“…”
Nhậm Hân Hân há to miệng, vẻ mặt không thể tin được, còn Hướng Hiểu Nguyệt thì đã ngây ngốc.
“Việc tớ chia tay với Phương Hoa thì hai cậu đều biết.” Vu Đông đem chuyện xảy ra vào ngày hôm đó nói một lần cho hai người nghe, “Hôm đó ở trước cửa cục dân chính…”
Cho đến lúc Vu Đông nói xong thì hai người vẫn chưa bình thường trở lại, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ.
Thật lâu sau đó thì Hướng Hiểu Nguyệt mới nói một cách cảm thán: “Câu chuyện của cậu còn cẩu huyết hơn là bộ phim cẩu huyết tớ mới nhận nữa!”
“Đông Đông, cậu có xúc động quá không vậy?” Nhậm Hân Hân lo lắng Vu Đông lúc đó đầu óc nóng lên nên quyết định sai lầm.
Vu Đông cười nói: “Thật sự là hơi xúc động.
Nhưng tớ nghĩ tớ thích anh ấy!”
“Thích thì mau theo đuổi!” Hướng Hiểu Nguyệt xúi giục, “Giấy kết hôn cũng đã có nên trực tiếp kéo lên giường là được!”
“Hiểu Nguyệt!” Nhậm Hân Hân không biết nói gì nữa.
“Hạ Phong quá thẹn thùng nên tớ phải chậm rãi mưu tính kĩ càng đã!” Vu Đông nghiêm trang nói.
“Đông Đông…” Hoàn toàn không thể tin là Vu Đông đã suy nghĩ đến chuyện đó rồi.
Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói: “Ba người chúng ta đi chúc mừng đi!”
“Chúc mừng cái gì?” Vu Đông nghi hoặc nói.
“Chúc mừng ba người chúng ta đều có mục tiêu mới!” Hướng Hiểu Nguyệt cười nói, “Hân Hân phải làm mẹ, cậu muốn thu phục Hạ Phong, tớ muốn phát triển phòng làm việc rồi trở thành nữ cường nhân.”
Vu Đông nghe xong thì cười, gần đây xác thực là đã xảy ra rất nhiều chuyện vậy nên cũng phải tổ chức ăn mừng, bởi vậy ba người đều quyết định đồng ý.
Hướng Hiểu Nguyệt dẫn đầu, đầu tiên là đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt rồi đi trung tâm mua sắm mua quần áo, cuối cùng đi tiệm làm tóc sửa sang lại đầu tóc.
Khi ba người chỉnh trang lại chính mình xong, mỗi người cầm một túi quần áo bước ra cửa tiệm làm tóc nhìn con đường với xe cộ nhộn nhịp, đèn sáng lấp lánh thì cảm xúc trở nên kích động.
“Tớ phải làm bà chủ!” Hướng Hiểu Nguyệt hô.
“Tớ muốn ngủ Hạ Phong!” Vu Đông hô theo.
“Tớ muốn làm một người mẹ đơn thân dũng cảm, vui vẻ!” Nhậm Hân Hân cũng kêu.
Ba cô gái xinh đẹp như hoa tức khắc cười rực rỡ, đường hoàng.
“Đi thôi, chúng ta đi quán bar!”
Hướng Hiểu Nguyệt lái xe chở hai người đi quán bar.
Vì Nhậm Hân Hân không thể uống rượu nên chỉ gọi nước trái cây nhưng Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt lại uống không ít rượu.
“Đông Đông, cậu uống ít thôi, lát nữa cậu còn phải đi làm mà!” Nhậm Hân Hân khuyên bảo.
“Hôm nay tớ nghỉ!” Trước khi tới đây thì Vu Đông đã gọi điện thoại bảo Vũ ca phát tiết mục đã được thu âm trước đó.
“Chúng ta lên đó hát đi!” Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào sân khấu đang náo nhiệt phía trên.
Vu Đông nhướng mày, có vẻ muốn thử.
“Hai cậu đi đi, tớ không đi đâu!” Nhậm Hân Hân đang mang thai nên cũng không muốn đi vào chỗ náo nhiệt quá.
“Hát thôi mà, tớ đâu có bắt cậu khiêu vũ!” Hướng Hiểu Nguyệt giơ ly rượu trong tay lên rồi nói, “Uống ly rượu này xong thì chúng ta sẽ nói tạm biệt với quá khứ, nói ‘hello’ với tương lai!”
Ba người nâng ly rồi một hơi uống hết.
Quán bar này là nơi Hướng Hiểu Nguyệt thường hay đến bởi vậy người trong dàn nhạc đều quen biết Hướng Hiểu Nguyệt.
Họ thấy cô nàng lại gần thì biết muốn hát hò vì vậy chào hỏi một tiếng xong thì Hướng Hiểu Nguyệt cầm micro đi ra.
Hướng Hiểu Nguyệt vốn đã diễm lệ lại thêm dáng người cao gầy, hôm nay lại sửa soạn, trang điểm kĩ càng nên vừa đứng ở trên sân khấu liền khiến cho người ta muốn theo đuổi.
“Hồ ly tinh chính hiệu đó!” Vu Đông cảm thán.
“A?” Nhậm Hân Hân hình như không nghe rõ.
“Wow~~”
“Người đẹp, người đẹp.
Lại hát thêm một bài nữa đi!”
Phía dưới không ngừng truyền đến tiếng thét to và những thanh âm ồn ào khác.
Hướng Hiểu Nguyệt nghe xong cũng không luống cuống, quăng một ánh mắt quyến rũ ra rồi hát một bài tình ca bằng tiếng anh, nháy mắt toàn trường đều nóng lên.
Phòng riêng ở lầu hai trong quán bar, một người đàn ông bỗng nhiên phát ra tiếng một cách ngạc nhiên.
Lục Hiên nghe được thanh âm thì quay đầu lại nhìn liền thấy trên sân khấu là một cô gái đang hát hò nhảy múa.
“Cô ấy là bạn học của Nhậm Hân Hân phải không?” Ellen hỏi.
Lục Hiên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Hướng Hiểu Nguyệt vừa hát xong thì phía dưới toàn là tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Vu Đông cười cười, đẩy Nhậm Hân Hân lên.
Hướng Hiểu Nguyệt kéo Nhậm Hân Hân đang bất an khi đứng trên sân khấu, rồi đưa micro cho cô nàng, cười cổ vũ rồi xuống sân khấu.
“Wow!”
Dưới đài thấy lại có một người đẹp đi lên thì lập tức vỗ tay càng to hơn.
Ellen và Lục Hiên ở phía xa tự nhiên cũng thấy được Nhậm Hân Hân.
Ellen nhìn lướt qua bạn tốt rồi nhướng mày im lặng.
Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân đang đứng trên sân khấu thì buông mắt không biết nghĩ gì.
Lúc Nhậm Hân Hân hát thì giọng hát vô cùng linh hoạt và kỳ ảo.
Vu Đông giúp cô nàng chọn bài ‘Scarborough Fair’ của Sarah Brightman.
Lúc Nhậm Hân Hân vửa cất tiếng thì thanh âm linh hoạt, nhu mĩ và kỳ ảo phát ra làm cả quán bar từ ồn ào, náo động trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người ở phía dưới đều tập trung ánh mắt của mình về phía cô gái tóc đen váy trắng này.
Dịu dàng, thuần khiết, nhu mĩ.
Dường như tất cả những điều tốt đẹp nhất đều tập trung trên người cô ấy.
Cô gái này giống như thiên thần vô tình đi vào trần gian vậy, tuy mờ mịt nhưng trong mắt lúc nào cũng có đầy sự hy vọng và điều tốt đẹp.
Khi Nhậm Hân Hân hát xong thì người dưới sân khấu đều hô to ‘nữ thần’, gọi đến mức mặt Nhậm Hân Hân ửng đỏ lên.
Ellen trộm nhìn sang Lục Hiên, thấy mặt hắn đều tái lên.
“Xem ra cô ấy sống không tệ!” Ellen cười nói.
Đâu chỉ là không tệ chứ, hừ! Lục Hiên nhìn những người đàn ông ồn ào phía dưới thì cảm thấy cực kì chướng mắt.
Đến lượt Vu Đông thì cô mang một cây ghita lên sân khấu.
Hướng Hiểu Nguyệt thấy vậy thì nhướng mày, chạy lên đài theo rồi tiếp nhận vị trí tay trống.
Nhậm Hân Hân cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức ngồi vào đàn dương cầm ở một góc sân khấu không có người.
“Nữ thần, nữ thần!”
“Người đẹp, người đẹp!”
Ba người đẹp cùng lúc lên sân khấu làm cho toàn trường đều nóng lên.
Mặc dù quán bar có rất nhiều người đẹp nhưng hát hay không nhiều, mà người hát hay thì lại ít người biết chơi nhạc cụ.
Huống chi bây giờ lại là ba người đẹp mang vẻ đẹp khác nhau nên mọi người đều hung phấn là chuyện thường tình.
Đêm đó ba người đều rất vui vẻ, nhất là Vu Đông.
Những ngày tháng niên thiếu khinh cuồng* như vậy Vu Đông đã không cảm nhận được lâu rồi.
(*niên thiếu khinh cuồng: thành ngữ chỉ những người trẻ khí phách hăng hái, đơn thuần, dám nói, dám làm, dám chịu, thoải mái làm điều mình thích)
Lúc ba người rời khỏi quán bar đã là ba giờ sáng.
Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông đều đã mang hơi say, Nhậm Hân Hân đỡ hai người nhưng cũng sắp không chịu nổi.
“Cậu khỏi đỡ.
Bọn tớ không té đâu, cậu tự chú ý mình trước đã!” Vu Đông tránh cái tay Nhậm Hân Hân đang nâng.
“Đúng vậy, cậu nên cẩn thận đi, thai phụ!” Hướng Hiểu Nguyệt vừa