Thời tiết hôm nay rất đẹp nên có nhiều đứa trẻ ra chơi đùa ở công viên nhỏ dưới lầu khu nhà.
Thời tiết của Thượng Hải chính là vậy, chỉ cần có mặt trời xuất hiện thì cho dù là mùa đông cũng sẽ khiến người ta có cảm giác của mùa xuân, nhưng cũng có lẽ mùa xuân đã lặng lẽ đến rồi.
Lúc Vu Đông ra ngoài thì có nhìn thoáng qua cửa phòng của Hạ Phong, lúc đó đôi mắt và lông mày của Vu Đông đều thể hiện sự ấm áp.
Có đôi lúc cô nhớ đến những chi tiết nhỏ khi hai người ở cùng nhau thì giữa việc cho và nhận, cô càng thích thứ đầu tiên hơn.
Có phải ai cũng sẽ gặp được một người mà khi người ta vui thì mình vui theo không?
Giống như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vậy.
Vu Đông nhìn ánh mặt trời rực rỡ qua khung cửa sổ thì nghĩ thầm, nhiệt lượng mà em đang phát ra chừng nào mới đủ để trở thành thái dương của anh?
@@
Vu Đông đến phòng làm việc để giúp Hân Hân kiểm tra lại phần lồng tiếng cuối cùng trước, sau đó ăn cơm trưa xong thì mới chạy xe đến đài phát thanh.
“Giám đốc Mã!” Hôm qua Vu Đông nhận được thông báo, bảo giám đốc Mã có việc cần nói với cô, vì vậy chiều nay cô mới đến đây.
“Vu Đông đến rồi sao, ăn cơm chưa?” Giám đốc Mã buông tài liệu xuống rồi tử tế hỏi.
“Cám ơn giám đốc đã quan tâm, tôi ăn rồi!” Vu Đông cười trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, cô phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn.
Tuy người còn trẻ thì sức khỏe tốt nhưng mỗi ngày đều phải dẫn chương trình vào đêm khuya dẫn đến ngủ trễ như vậy thì phải chú ý nhiều hơn.” Giám đốc Mã nói lời quan tâm.
“Tôi sẽ chú ý hơn, cám ơn giám đốc quan tâm.”
“Ngồi xuống nói chuyện!” Giám đốc Mã đi ra khỏi bàn công tác rồi ngồi xuống ghế sô pha cùng với Vu Đông, nói tiếp, “Tôi đã nghe tiết mục tối qua của cô.”
“A?” Vu Đông hơi kinh ngạc.
“Tôi không thể không nói rằng tiết mục này rất có sức sống, tràn ngập hơi thở thanh xuân đó!” Giám đốc Mã khen, “Đặc biệt là bài thơ tình đó của Pushkin, nó phảng phất làm cho tôi cảm giác mình đã trở về tuổi trẻ một lần nữa vậy, không gạt cô, lúc trước tôi nhờ bài thơ đó mới theo đuổi được vợ mình đó.”
“Thật sao, vậy thì trùng hợp ghê!” Vu Đông cười nói.
“Đúng rồi, hôm qua vợ tôi cũng cùng tôi nghe tiết mục của cô, cô ấy nhờ tôi hỏi cô chuyện sau đó của giáo thảo và Mỹ Mỹ.” Giám đốc Mã nói xong thì chờ Vu Đông trả lời.
“Chuyện này… Chuyện này tôi cũng không biết.” Vu Đông lập tức xấu hổ, “Nếu không thì, chừng nào có tin tức tôi sẽ báo lại cho ngài!”
“À…” Giám đốc Mã hơi thất vọng nói, “Người nghe radio mà, thật sự rất khó tìm.”
“Ha hả…” Vu Đông chỉ có thể xấu hổ cười.
“Ôi, lạc đề rồi, lần này tôi muốn tìm cô chủ yếu có một việc, tôi muốn hỏi cô đã chuẩn bị đến đâu cho tiết mục đêm tất niên rồi?” Lúc này giám đốc Mã mới nhớ tới việc chính.
“Tôi định hát một bài hát.” Vu Đông đã sớm nghĩ kỹ càng rồi, đến lúc đó cô tùy tiện lên bục hát một bài là được.
“Hát cũng hay, hát cũng hay lắm, bài hát đã chọn được chưa?” Giám đốc Mã lại hỏi thêm.
“Trong hai ngày này tôi sẽ quyết định xong!” Còn năm ngày nữa mới đến tiệc tối tất niên, trước một ngày sẽ có một buổi diễn tập nên Vu Đông cũng không sốt ruột lắm.
“Vậy cô phải hát cho tốt vào nhé, nhất định phải hát ra khí chất đài phát thanh của chúng ta!”
Đài phát thanh có khí chất gì thế? Vu Đông vừa nghĩ vừa gật đầu.
“Đúng rồi, vì để tỏ vẻ duy trì hoạt động lần này nên đài phát thanh đã cho một khoản tiền tạo hình.” Giám đốc Mã cầm ra một tấm danh thiếp đưa cho Vu Đông rồi nói, “Cô đến phòng làm việc này làm một kiểu tạo hình đi, không cần tiết kiệm tiền đâu.”
“Hoa Tước?” Vu Đông thấy chữ trên danh thiếp thì lập tức trợn tròn mắt, đài phát thanh thật là chịu chi đó, phòng làm việc Hoa Tước này là phòng làm việc chuyên tạo hình có tiếng là số một trong nước, vô số minh tinh hàng đầu mỗi khi đi thảm đỏ muốn tạo hình đều sẽ đi phòng làm việc của bọn họ.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là, phòng làm việc này luôn đi theo phong cách hoa lệ.
“Nghe nói có rất nhiều minh tinh đều tìm bọn họ để làm tạo hình.” Giám đốc Mã đắc ý nói.
“Giám đốc à, ngài xem lại, phong cách dẫn chương trình của đài chúng ta đa phần đều là nhẹ nhàng hài hước, giải trí lúc rảnh rỗi.
Nhưng lần này ngài lại muốn làm một kiểu tạo hình long trọng như vậy thì hình như là không được phù hợp với khí chất của đài chúng ta cho lắm đó?” Là một người khách mời hơn nữa còn là khách quý của đài khác lấn sân biểu diễn, nếu lúc cô biểu diễn còn ăn mặc như vậy là muốn nói rõ cho người ta biết, tôi đến đây là để cướp sự chú ý sao?
Hơn nữa đa số các ngôi sao ca nhạc nổi tiếng khi được mời vào loại tiệc tối này đều không ăn mặc quá mức, nếu cô tạo hình theo kiểu đi thảm đỏ thì sẽ rất xấu hổ đó.
“Thì như vậy sẽ cho mọi người biết được đài của chúng ta trừ phong cách nhẹ nhàng hài hước vẫn có thể đoan trang đại khí, ưu nhã cao quý hiểu không?” Giám đốc Mã nói.
Vu Đông nghĩ nghĩ lại nói: “Giám đốc ngài xem, tôi đi làm khách quý biểu diễn tiết mục nhưng nếu ăn mặc quá mức long trọng đè luôn người dẫn chương trình tiệc tối thì có vẻ quá mức giọng khách át giọng chủ đó? Dù sao đó cũng là đài anh em.”
“Chuyện này cô không cần lo lắng!” Giám đốc Mã cười lạnh nói, “Hai ngày trước lãnh đạo tiết mục của bọn họ ăn cơm với tôi còn dám nói đài phát thanh của chúng ta không có người đẹp.
Lần này đúng lúc cho bọn họ nhìn xem.
Hắn cho rằng người dẫn chương trình nữ của họ đẹp? Bỏ đi phấn trang điểm, tắt đèn chiếu thì còn không bằng cô gái bán hoa quả ở đối diện nhà tôi đâu.”
“……”
Vậy đây mới là sự thật?
Còn một việc nữa, sao ngài lại chú ý cô gái bán hoa quả ở nhà đối diện thế?
Rời đi radio, Vu Đông trực tiếp đi đến Hoa Tước.
Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ đến chỗ này làm tạo hình.
“Xin chào ngài!” Đứng ở bàn tiếp tân là một cô gái điềm mỹ, cô nàng nhìn thấy Vu Đông nên lễ phép hỏi, “Xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?”
“Xin chào, tôi là người của radio âm nhạc, hình như đã hẹn trước rồi.” Vu Đông nói.
Cô gái tiếp tân kiểm tra lại một lát, xác nhận được Vu Đông có hẹn trước thì đưa Vu Đông đến khu vực khách quý, nói: “Ngài đợt một lát, tôi sẽ gọi nhà tạo mẫu đến đây.”
“Được!” Vu Đông gật gật đầu rồi ngồi xuống.
“Vu Đông?” Bỗng nhiên có một giọng nói hơi ngập ngừng nhưng lại mang theo sự vui vẻ vang lên.
Vu Đông nghi hoặc xoay người lại thì phát hiện ở phía khác của sô pha có một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen và khuôn mặt trẻ con đang cười ngọt ngào với cô, Vu Đông ngẩn người một lát rồi kêu lên: “Đào Đào?”
“Ừ ừ!” Đào Đào thấy Vu Đông còn nhớ mình thì lập tức kích động, cô nàng từ trên ghế sô pha đứng lên rồi chạy đến ngồi bên cạnh Vu Đông.
“Trùng hợp ghê, cô cũng đến đây.” Vu Đông cười nói.
“Người đại diện dẫn tôi đến, nói là phải làm một kiểu tạo hình để tham dự lễ trao giải.” Đào Đào nói.
“Vậy là cô đã nổi tiếng rồi!” Đối với nữ vương phim thần tượng trong tương lại, tuy Vu Đông đã không xem phim thần tượng nhiều nữa, nhưng trước khi trùng sinh cô cũng chờ coi khá nhiều