Đã gần đến cuối năm, tuy đây là lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp nhưng Hướng Hiểu Nguyệt cũng không muốn làm cho bản thân mệt mỏi quá.
Vì vậy, trừ những hợp đồng sắp hoàn thành xong thì những thứ khác đều bị Hướng Hiểu Nguyệt để sang một bên, dự định sẽ làm vào năm sau.
Đã bận rộn làm việc hơn nửa năm nhưng ba cô bạn thân vẫn chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng với nhau.
Vì vậy trưa nay, Hướng Hiểu Nguyệt mời hai người đi ăn ở một tiệm ăn cay vị Tứ Xuyên gần đó.
“Người ta nói ăn chua là con trai, ăn cay là con gái.
Đứa bé này của cậu chắc là con gái rồi!” Sau khi Nhậm Hân Hân mang thai thì tự nhiên rất thích ăn cay, Hướng Hiểu Nguyệt biết vậy nên trêu chọc.
“Chuyện này cũng chưa chắc.” Trên mặt Nhậm Hân Hân đều là sự vui vẻ khi được làm mẹ, “Cho dù là con trai hay con gái cũng là con của tớ!”
“Cậu nói sai rồi! Là của chúng ta!” Vu Đông gắp đồ ăn bỏ vào chén của Hân Hân rồi nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Tớ đồng ý với suy nghĩ của cậu.”
“Đương nhiên, tớ dám khẳng định đây chắc chắn là đứa bé gái.” Hướng Hiểu Nguyệt thấy Vu Đông đồng ý với mình thì lập tức khoe ra.
“Mặc kệ hai cậu.” Nhậm Hân Hân không có dự định tranh luận vấn đề này nữa.
Hướng Hiểu Nguyệt cũng không thảo luận giới tính của đứa bé nữa mà chuyển hướng sang chuyện của Vu Đông, cô nàng bà tám nói: “Cả ngày hôm nay mặt mũi của cậu đều hồng hào, có chuyện gì vui à?”
Nhậm Hân Hân nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, cô nhớ đến trạng thái lúc nãy của Vu Đông ở phòng làm việc.
Vu Đông trông rất vui vẻ, hơn nữa còn trộm cười mấy lần nữa, biểu cảm trên mặt y như đang rơi vào bể tình vậy.
“Chuyện tình của cậu với Hạ Phong đã phát triển hơn nữa rồi?” Nhậm Hân Hân hỏi.
Vu Đông cũng không giả vờ giả vịt mà buông chiếc đũa xuống rồi nói: “Hai cậu đã nói muốn Hạ Phong mời ăn cơm đúng không? Thông báo ngày giờ được rồi đó!”
Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân liếc nhau một, họ đều nhìn được sự hóng chuyện trong mắt nhau.
“Ai da, lúc trước có người nào đó đã nói phải đợi tình cảm ổn định hơn thì mới được mà? Vậy là cậu đã thành công bắt được người ta rồi?” Hướng Hiểu Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Chuyện đó là đương nhiên!” Vu Đông khoe khoang nói.
“Trách không được sắc mặt của cậu tốt như vậy ha, xem ra tối hôm qua cậu đã được Hạ Phong làm cho dễ chịu rồi hả.” Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.
Vu Đông sửng sốt rồi lập tức cười mắng: “Cậu đó, sao có thể ô* như vậy hả!”
(*ô: nói chuyện, dùng từ khiến người ta dễ liên tưởng đến chuyện đó, làm người nghe cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng)
“Cái gì mà ô chứ, cậu đi ra ngoài hỏi người ta thử coi, vợ chồng nhà nào mà không lái xe hả, không lái xe mới ô có được không.” Hướng Hiểu Nguyệt phản bác.
Nhậm Hân Hân ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô nàng đều tràn đầy ý cười.
“Kệ cậu!” Vu Đông cầm đũa lên, không cãi cọ gì với Hướng Hiểu Nguyệt nữa, “Dù sao thì đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Ai… Đùa thì đùa.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Nhưng từ lúc đầu cho đến bây giờ cậu luôn là người theo đuổi Hạ Phong, có điều chuyện này cậu sẽ không dự tính tự nhào lên chứ.”
Vu Đông dùng đũa chọc chọc chén đĩa rồi do dự nói: “Tớ chưa nghĩ đến vấn đề này.”
“Chuyện này cậu không chủ động là tốt nhất, phải rụt rè khi thích hợp biết không.” Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ kiến thức rộng rãi nói, “Đàn ông sao, đối diện với cô gái mà mình thích thì chắc chắn sẽ không nhịn được đâu.”
“Đã rõ!” Vu Đông vẻ mặt hiểu ra, “Vậy lúc anh ấy nhào tới thì tớ sẽ phối hợp một chút.”
“Phi, cậu là cái thứ đã cho không còn đưa thêm tiền nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt ‘phi’ một.
“Cái gì mà cho không, đưa thêm tiền hả.
Người đàn ông tớ thích nhào tới, không lẽ tớ còn phải né sao? Nếu anh ấy nhào vào ngực người khác thì phải làm sao bây giờ hả?” Vu Đông phản bác.
“…” Hướng Hiểu Nguyệt luôn nhanh mồm dẻo miệng nhưng bây giờ cũng không biết nói gì nữa.
“Ha ha ha… Khụ khụ…” Nhậm Hân Hân cười đến sốc hông, “May mắn đây là phòng riêng đó, không thôi người ta mà nghe được thì chúng ta sẽ bị cười nhạo.”
Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt liếc nhau, hai người cũng cảm thấy có chút buồn cười.
“Đúng rồi, Đông Đông, cậu phải tham gia tiệc tối tất niên gì đó phải không?” Nhậm Hân Hân đột nhiên nói.
“Đúng vậy, cuối ngày mai tớ sẽ phải đi diễn tập.” Vu Đông trả lời.
“Vậy cậu định hát bài gì thế?” Hướng Hiểu Nguyệt cũng chen vào hỏi.
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra, tối hôm nay tớ phải xác định hát bài gì rồi.
Chiều nay tớ sẽ suy nghĩ tiếp, hai cậu cũng nghĩ giúp tớ với.” Vu Đông nói.
Bởi vì tiệm ăn rất gần phòng làm việc nên ba người ăn xong thì chậm rãi đi về phòng làm việc, con đường dành riêng cho người đi bộ rất náo nhiệt, người đến người đi và người bán hàng rong đi lại rất đông đúc, lúc này có một cô bé ôm lẵng hoa đi ngang qua ba người.
Vu Đông ngây người một lát, cô hơi mơ hồ nhớ đến đêm Giáng Sinh, bộ dáng Hạ Phong tặng một đóa hoa hồng cho cô.
Reng reng reng…
Vu Đông lấy di động ra nhìn thì thấy là Hạ Phong gọi điện thoại đến, cô lập tức vui vẻ ra mặt mà nhận cuộc gọi: “Anh dậy rồi sao.”
“Ừ, anh đang trên đường đến bệnh viện.” Hạ Phong mang tai nghe bluetooth nói, “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi, ăn cùng Hiểu Nguyệt và Hân Hân, anh thì sao?”
“Anh cũng ăn rồi.” Hạ Phong nói xong thì bỗng nhiên phát hiện ra không còn đề tài gì để nói nữa nên hai bên đều yên tĩnh lại.
“Anh… Anh gọi điện thoại đến cũng không có chuyện gì đâu.” Thật ra hắn chỉ muốn gọi điện cho cô thôi nhưng những lời như thế này Hạ Phong thật sự không có mặt mũi nào mà nói ra.
“À…” Vu Đông tự nhiên có thể nghe được ẩn ý trong lời nói của Hạ Phong, “Anh bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho em?”
“Ừ!” Tuy rằng hai người cách xa nhau một điện thoại nhưng Hạ Phong vẫn không được tự nhiên cho lắm.
“Hì hì…” Tiếng cười của Vu Đông thông qua sóng điện truyền tai của Hạ Phong, Hạ Phong cảm thấy không được tự nhiên thì không được tự nhiên đi, chỉ cần em vui vẻ là được.
“Đúng rồi, hai ngày nữa em phải tham gia tiệc tối văn nghệ của đài truyền hình.
Em phải lên đó hát một bài, anh có rảnh tới đó xem không?” Vu Đông hỏi.
“Tiệc tối văn nghệ diễn ra vào buổi tối đúng không.” Hạ Phong nhíu mày nói, “Buổi tối mấy bữa nay anh đều có cuộc giải phẫu.
Vu Đông, thật xin lỗi.”
“Không sao, không sao, em cũng hỏi thử thôi.
Em đã đoán được là anh không rảnh mà.” Vu Đông lại hỏi, “Vậy anh giúp em nghĩ ra một bài hát với, em còn chưa xác định được muốn hát bài nào nữa.”
“Anh quyết định?” Hạ Phong hơi chần chờ.
“Dù sao anh cũng phải giúp em một việc nhỏ chứ!” Vu Đông không tự giác được mà dùng giọng điệu hờn dỗi.
“Vậy…” Ánh mắt của Hạ Phong nhìn về phía chiếc cd mới mua để trong xe, album ‘Tôi rất bận’ của Châu Kiệt Luân được phát hành vào ngày 2 tháng 11, bên trong album có một bài hát với ca từ rất hay, “Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân được không?”
“Anh thích nghe bài đó?” Vu Đông hỏi.
“Ừ!”
“Vậy em sẽ hát cho anh nghe.”
Đợi đến lúc Vu Đông cúp điện thoại thì thấy Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân ra vẻ muốn ói.
“Cậu cũng mang thai rồi à?” Vu Đông nhịn không được mà châm chọc Hướng Hiểu Nguyệt.
“Rõ ràng là tớ đã bị cậu ghê tởm đến muốn ói, vậy mà cậu còn có thể nói như vậy nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói.
“Đông Đông, cậu thật sự là thấy sắc quên bạn, lúc nãy cậu còn nói muốn bọn tớ suy nghĩ giúp cậu đó.” Nhậm Hân Hân cũng nhìn không được mà nói, “Tớ và Hiểu Nguyệt đều suy nghĩ nát óc nãy giờ vậy mà cuối cùng cậu lại cho Hạ Phong quyết định.”
“Không chỉ vậy đâu… Cậu không nghe người ta nói sao.” Hướng Hiểu Nguyệt học giọng điệu lúc nãy của Vu Đông, “Anh muốn nghe sao, vậy em sẽ hát cho anh nghe.”
Nói xong thì hai người lại nhịn không được mà cười không ngừng.
Vu Đông mang vẻ mặt xem thường, mặc kệ hai cô gái đang ghen ghét mình.
@@@
1 giờ 30 phút rạng sáng.
Quảng cáo đầu tiên được phát xong thì đã đến lúc nhận cuộc gọi từ người nghe, Vu Đông thuần thục nhận điện thoại: “Xin chào bạn, tôi là Ngư Đống.”
“Xin chào Ngư Đống, tôi… Tôi đã thấy được cô!” Giọng nói của Tráng Tráng này hơi kỳ quái.
“Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?” Ngư Đống hiếu kỳ nói.
“Ừ, tôi đã ngồi trước cửa đài phát thanh hai lần.
Lần đầu tiên tôi chỉ đi thăm dò đường