Trên Nghênh Xuân yến, Cố Hồng Kiến toàn bộ quá trình đang chú ý động
tĩnh của nhị hoàng tử và tam hoàng tử, hai người quả nhiên bất hòa, nhị
hoàng tử cùng tứ hoàng tử nói nói cười cười, thỉnh thoảng thoáng nhìn
hướng tam hoàng tử bên kia đều mang theo khinh thường, mà tam hoàng tử
cũng sắc mặt không được tốt cúi đầu ăn cơm, thi thoảng cùng người bên
cạnh nói mấy câu.
Lẽ ra mà nói, Cố Hồng Kiến phải theo dõi bọn họ toàn bộ quá trình, nhưng mà nàng lại vẫn bất
giác, nghiêng đầu nhìn xem Tả Ninh Yên.
Tả Ninh Yên xác thực vô
cùng xinh đẹp, dù các vị công chúa mỗi người trang điểm như đóa hoa lay
động trong xuân mới, Tả Ninh Yên một thân áo trắng lại vẫn phiêu nhiên
xuất chúng nhất, mỗi cái nhăn mỗi nụ cười, đều có thể đẹp như tranh.
Cố Hồng Kiến vừa đúng nhìn thấy Tả Ninh Yên cười cầm đũa, lộ ra ngón tay trắng noãn như cây hành.
Mà Cố Hồng Kiến ngón tay mình……
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, ngón tay mình bởi vì phải làm việc cùng luyện võ, cho nên có vẻ vô cùng thô ráp xấu xí.
Cố Hồng Kiến có chút khó chịu rụt tay vào trong tay áo.
Mà Lâm Tư Trạch với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, sau khi trở về
còn cứ theo lẽ thường cùng Cố Hồng Kiến thương lượng khi nào động thủ,
cuối cùng hai người quyết định, hai ngày sau, dựa theo thói quen của nhị hoàng tử, hắn đều sẽ lén lút chuồn ra cung rồi trở về, mà lúc hồi cung
ban đêm, vì không muốn bị người phát hiện, thị vệ chung quanh nhị hoàng
tử rất ít, đây là thời gian động thủ tuyệt hảo.
Mà người động thủ…… Thì chính là Cố Hồng Kiến.
Lâm Tư Trạch có điểm lo lắng:“Cô có thể được không?”
Cố Hồng Kiến tay không chặt gãy một cây củi gỗ, mũi chân điểm nhẹ, phi
thân tới ven mái hiên, trên cao nhìn xuống nói:“Ngươi cảm thấy sao?”
Lâm Tư Trạch:“…… Ta lo lắng cũng không phải võ công của cô, mà là tâm tính
của cô. Dù sao, trước kia cô chưa bao giờ từng thực sự giết người.”
“……” Bản thân Cố Hồng Kiến cũng ngẩn người, theo sau nàng nói,“Không quan
trọng! Loại chuyện này luôn có lần đầu tiên, chẳng qua một đao là xong!
Hẳn là không có vấn đề gì……”
Lâm Tư Trạch hướng nàng vươn tay:“Xuống dưới đi.”
Cố Hồng Kiến bình yên vững vàng rơi xuống đất, Lâm Tư Trạch chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu nàng:“…… Cô vất vả rồi.”
Cố Hồng Kiến bấy giờ mới phát hiện, Lâm Tư Trạch vậy mà sắp cao bằng nàng.
Tên này làm sao lớn nhanh như vậy…… Đáng ghét.
Cố Hồng Kiến xoa đầu mình nghĩ.
Thời gian hai ngày trong nháy mắt liền trôi qua, Cố Hồng Kiến một mình nhiều lần đi dạo lung tung ở phụ cận cửa Chu Tước chuẩn bị ám sát nhị hoàng
tử.
Hoàng cung có giới nghiêm ban đêm, đến tối thì không thể ra
vào cửa cung nữa, chỉ có cửa Chu Tước tương đối đặc thù, nếu có yêu bài, liền có thể ra vào ban đêm, cho nên cuối cùng động thủ cũng nhất định
phải ở nơi này.
Đến đêm đó, Cố Hồng Kiến sớm mặc một thân xiêm y
màu tối, dùng miếng vải đen che mặt, mai phục ở phía trên mái hiên phụ
cận cửa Chu Tước, lạnh lùng nhìn xe cộ ra vào.
Lâm Tư Trạch kỳ
thật hết sức lo lắng, thậm chí muốn cùng qua đó, nhưng bị Cố Hồng Kiến
lấy lý do “Ngươi chỉ biết hỏng việc làm không tốt còn có thể để lộ bản
thân” đuổi đi.
Sau đó xe ngựa của nhị hoàng tử từ từ chạy vào, Cố Hồng Kiến đi theo xe ngựa nhị hoàng tử, ở phía trên mái hiên nhảy ra.
Nhị hoàng tử vô cùng lơ là, đại khái là sợ bị quá nhiều người biết chuyện
mình đi ra ngoài tìm vui, bên người hắn chỉ có bốn kiệu phu và một gã
thị vệ, chờ xe ngựa chạy đến góc không người, Cố Hồng Kiến không hề do
dự, phi thân tới bên cạnh thị vệ kia, thị vệ căn bản chưa kịp phản ứng
lại, đã bị Cố Hồng Kiến dùng vỏ đao chém vào cổ, lập tức ngất đi, rồi
sau đó mấy kiệu phu không có võ công đại để tưởng rằng thị vệ kia đã
chết, lập tức buông cỗ kiệu, hoảng loạn bỏ chạy tứ tán, Cố Hồng Kiến
không để ý đến, chỉ trực tiếp xốc màn xe lên.
Ngồi bên trong chính là nhị hoàng tử, hắn hoảng loạn ra mặt, dường như còn chưa hiểu được đã xảy ra cái gì.
Thấy Cố Hồng Kiến che mặt, hắn đầu tiên sửng sốt, theo sau hoảng hốt rống
to:“Ngươi là ai?! Ai phái ngươi tới ?! Ngươi muốn làm gì?! Người đâu a — a……”
Thanh âm của nhị hoàng tử chợt im bặt, bởi vì lưỡi dao của Cố Hồng Kiến, đã tuyệt tình xẹt qua cổ hắn.
Máu tươi bắn tung tóe, Cố Hồng Kiến khé nghiêng người né tránh máu tươi,
rồi sau đó từ trong đai lưng lấy ra một cái yêu trụy hình dáng đặc biệt, quấn quanh trên chuôi đao, tiếp theo thi triển khinh công, đến bên cạnh hồ Hạ Hòa cách đó không xa, đem đao ném vào trong hồ Hạ Hòa, bản thân
thì cởi áo khoác màu đen và khăn che mặt, hệt như tiểu cung nữ bình
thường, đường hoàng rời đi – có điều, nàng vẫn tận lực cẩn thận tránh
được nơi khả năng có thủ vệ tuần tra, cuối cùng bình an về tới Bạch Phu
điện.
Trong Bạch Phu điện, Lâm Tư Trạch cũng vẫn chưa đi vào giấc
ngủ, ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, thấy Cố Hồng Kiến trở về, y tiến
lên hai bước, nói:“Cô không sao chứ?”
Phản ứng đầu tiên của y
không phải hỏi “Thành công rồi sao” Mà là hỏi “Cô không sao chứ”, điều
này khiến cho Cố Hồng Kiến hết sức kinh ngạc.
Nguyên bản Cố Hồng
Kiến dọc đường đều rất bình tĩnh, cho dù là ẩn núp, hay là thực sự xuống tay, hay là xử lý chứng cớ sau đó, nàng đều mặt không biểu cảm, trong
lòng bình tĩnh dị thường, tựa như trong trời đất ngoài việc cần làm
trước mắt, không có gì khác nữa, nhưng mà nhìn thấy Lâm Tư Trạch, nghe
được lời y nói, Cố Hồng Kiến liền chợt buông lỏng xuống.
Nàng mím môi, khẽ lắc đầu:“Không có việc gì……”
Nhưng mà lời mới nói ra, nước mắt đã chảy xuống, cả người cũng không nén được bắt đầu run rẩy.
Lâm Tư Trạch ngây ngẩn, lập tức vội vã đi qua, không nói thêm gì, trực tiếp ôm cả người Cố Hồng Kiến vào lòng.
Y tuổi còn nhỏ, vòng ôm không xem là rộng lắm, nhưng mà lại làm cho Cố
Hồng Kiến có một loại cảm giác an toàn đặc biệt, dường như Lâm Tư Trạch
chỉ đơn giản nhẹ nhàng khẽ ôm nàng, rất nhiều vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.
Cố Hồng Kiến nói:“ Quần áo ta dính một chút vết máu, ngươi……”
Lâm Tư Trạch không để ý nàng, vẫn ôm nàng, thậm chí sức lực còn lớn hơn một chút:“Đó là vì ta mà dính máu, ta làm
sao có thể để ý.”
Đây là
lần đầu tiên Cố Hồng Kiến yếu thế ở trước mặt Lâm Tư Trạch, nàng tựa đầu trên vai Lâm Tư Trạch, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dán vào cổ Lâm Tư
Trạch, nước mắt muốn dừng cũng không dừng được, mà Lâm Tư Trạch nhẹ
nhàng vuốt lưng của nàng, lời nói ấm áp an ủi nàng.
Ánh trăng dịu
dàng trải xuống, ấm áp Lâm Tư Trạch dành cho Cố Hồng Kiến khiến cho nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nàng khẽ nói:“Nhị hoàng tử…… Đã chết.”
Lâm Tư Trạch nói:“Ừ.”
Cố Hồng Kiến còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến động tĩnh không nhỏ, Cố Hồng Kiến lập tức từ trong lòng Lâm Tư Trạch thoát ra,
cùng Lâm Tư Trạch cảnh giác liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó chậm rãi đi
ra ngoài.
“Tam công chúa, ta có hơi sợ……” Một giọng nữ sinh dần dần trở nên rõ ràng.
Cố Hồng Kiến nhíu nhíu mày — nàng sao lại cảm thấy, có chút giống giọng của Tả Ninh Yên đây?
Rồi sau đó một giọng nữ khác vang lên:“Sợ cái gì chứ.”
“Nơi này cảm giác rất âm u……”
“Nơi này trước kia là lãnh cung thôi, sau này biến thành Bạch Phu điện của
Bình vương, có điều tên Bình vương kia cũng không được sủng ái, cho nên
vẫn như cũ không có người nào……”
“Vậy chúng ta vì cái gì phải tới nơi này chứ?”
“Ôi chao, ta đã sớm muốn nửa đêm đến bên này nhìn xem, ngươi không cảm thấy âm u như vậy chơi rất vui sao? Nhưng một mình ta cũng không dám…… Vừa
khéo đêm nay ngươi ở đây, ta liền kéo ngươi cùng tới!”
“Tam công chúa……”
Một chuỗi đối thoại ngừng lại, Cố Hồng Kiến rốt cuộc hiểu ra, cảm tình là
Tả Ninh Yên ngủ lại trong cung cùng Tam công chúa, mà Tam công chúa
thích nháo ham vui lôi kéo Tả Ninh Yên đến Bạch Phu điện, ý đồ “Thám
hiểm”.
Nối gót mà đến Lâm Tư Trạch sau khi nhìn thấy Tả Ninh Yên, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Y kéo Cố Hồng Kiến trở về, nhỏ giọng nói:“Trên quần áo cô còn có máu,
đừng để bị người ta thấy…… Trước về phòng thay bộ quần áo, bằng không
dứt khoát đừng đi ra.”
Cố Hồng Kiến tỉnh tỉnh mê mê trở về phòng
mình, thay đổi một bộ xiêm y, nhưng nàng vẫn không nhịn được, lặng lẽ
không tiếng động chuồn ra ngoài.
Nàng nhìn thấy Tam công chúa và
Tả Ninh Yên đã ngồi ở trong đại sảnh vừa mới Lâm Tư Trạch ôm Cố Hồng
Kiến, Tam công chúa xem ra có chút cẩn trọng cùng ngại ngùng, mà Tả Ninh Yên lại không biết nói gì đó trong thời điểm Cố Hồng Kiến vừa mới đi
vào thay quần áo, giờ phút này hai người thoạt nhìn trò chuyện với nhau
thật vui.
Lâm Tư Trạch cũng khó thấy bộ dạng rất có phần mất tự
nhiên, y ngồi ngay ngắn, ngồi thẳng hơn bất cứ lần nào trước kia, lại
mặt mày ôn nhu đối đãi, đó là một loại ôn nhu, chưa bao giờ từng biểu lộ với Cố Hồng Kiến.
Tuy rằng thỉnh thoảng y cũng sẽ lời nói ấm áp đối đãi Cố Hồng Kiến, nhưng mà, không phải như thế.
Cố Hồng Kiến có thể phân biệt rất rõ ràng.
Y đối Cố Hồng Kiến ôn hòa, là Cố Hồng Kiến làm việc gì đó khiến y thừa
nhận tương đồng, y như ban thưởng cho nàng ôn nhu, tựa như vừa rồi, y ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng trấn an nàng.
Mà y ôn nhu với Tả Ninh Yên, lại là, bất luận Tả Ninh Yên làm cái gì, y đều sẽ luôn đối với nàng như vậy.
Cố Hồng Kiến trên người còn mang theo một ít mùi máu tươi nhàn nhạt, tay
nàng còn vì sợ hãi đang phát run, mùa xuân mặc dù đã tiết trời ấm lại,
ban đêm vẫn như cũ gió lạnh ào ào, quất lên thân thể đơn bạc của nàng,
mà người ấy, người vốn có thể an ủi nàng, vì người ấy nàng làm hết thảy
mọi việc, giờ phút này lại ở trong phòng, cùng một nữ tử khác tán gẫu
nói chuyện trên trời dưới đất.
Nàng nghe rất lâu, thậm chí thi
thoảng cố ý làm ra một ít tiếng động hy vọng dẫn sự chú ý của Lâm Tư
Trạch, làm cho Lâm Tư Trạch quay đầu chú ý tới nàng.
Nhưng mà từ đầu tới đuôi Lâm Tư Trạch đều không phát hiện Cố Hồng Kiến ngoài phòng.
Cố Hồng Kiến dần dần đứng mệt mỏi, dựa vào phòng ngồi xuống, ngẩng đầu cô độc nhìn ánh sao lấp lánh đầy trời.
Sau đó nàng khóc.
Đây là lần đầu tiên Cố Hồng Kiến khóc, trước kia khi bị cha mẹ vứt bỏ nàng
không khóc, khi bị bán vào trong cung nàng không khóc, khi lão ma ma
chết đi, nàng thậm chí cũng không khóc.
Nhưng mà nàng khóc, chẳng phải chỉ là vì Lâm Tư Trạch bỏ rơi nàng, đi cùng Tả Ninh Yên mỉm cười nói chuyện với nhau.
Mà là nàng bỗng nhiên hiểu được, chỉ cần Tả Ninh Yên tồn tại, như vậy tầm
mắt Lâm Tư Trạch vĩnh viễn sẽ chỉ ở trên người Tả Ninh Yên, vĩnh viễn,
vĩnh viễn. Tuyệt sẽ không quay đầu, liếc nhìn nàng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s