Cố Hồng Kiến trừng mắt, chậm chạp xoay người, nhìn Lâm Tư Trạch.
Biểu cảm trên mặt y lạnh lùng hơn bao giờ hết, trong mắt thậm chí hàm chứa
chán ghét và oán hận cực kì rõ ràng, còn có bi thương.
Một lần bị
ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đã là rất nhiều năm trước, là chuyện khi Lâm Tư Trạch vừa biết được tin Tả Ninh Yên chết.
Mà ánh mắt của y lần này, so với lần ấy còn khiến cho Cố Hồng Kiến cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì nàng tinh tường nhìn ra, sự thất vọng cực độ với mình trong mắt Lâm Tư Trạch.
Y đã biết, cái gì y đều đã biết.
Vì sao Diêu Thiên Ngạo năm đó có thể đột nhiên coi trọng Tả Ninh Yên, không phải nàng ta không cưới.
Vì sao Cố Hồng Kiến có thể bỗng nhiên biến mất hơn một năm.
Vì sao sau khi Cố Hồng Kiến trở về, rõ ràng cùng Lâm Tư Trạch chung sống tốt như vậy, lại trước sau không chịu nhập hậu cung.
Vì sao nàng luôn luôn dường như có bí mật của mình, trước sau khăng khăng
không chịu yên ổn hưởng phúc, như luôn tìm kiếm người nào đó.
Còn có rất nhiều nghi vấn, những nguyên nhân chân chính đằng sau, Lâm Tư Trạch đã biết rõ ràng tường tận.
“Nếu không phải Tả Ninh Hạo bắt được Diêu Thiên Ngạo, ta đến bây giờ đều bị nàng che mắt.” Lâm Tư Trạch từng bước áp sát.
Sau đó y dừng bước, lấy một tia lý trí duy nhất bảo Tương Quân và Tương Hải Phúc lui ra.
Tương Quân trái lại trung thành tận tâm, thấy bầu không khí giữa hai người
như thế, tức thì có chút không chịu đi, chỉ nói:“Cố đại nhân……”
Cố Hồng Kiến lắc lắc đầu:“Hoàng thượng bảo các ngươi ra ngoài, các ngươi cứ đi ra.”
Tương Hải Phúc vội lôi kéo Tương Quân lui xuống, không khí trong điện Chiêu
Hồng khác với bên ngoài đã chuyển lạnh, trước sau ấm áp, nhưng mà Cố
Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch từng bước đến gần mình, lại chỉ cảm thấy
toàn thân rét run.
“Lại có thể là nàng.” Lâm Tư Trạch gằn từng
chữ,“Đem bức họa Tả Ninh Yên cho Diêu Thiên Ngạo, lại hẹn hắn ra, cho
hắn nhìn thấy Tả Ninh Yên đi ngang qua, từ đó đối với Tả Ninh Yên nhất
kiến chung tình…… Lại có thể là nàng, nàng lại có thể làm như vậy.”
Lâm Tư Trạch khó được dùng mấy lần lại có thể, thấy rõ y quả thực hết sức kinh ngạc.
Cố Hồng Kiến chỉ có thể miễn cưỡng ra vẻ điềm tĩnh, nói:“Diêu Thiên Ngạo
nói như vậy? Hắn căn bản không biết ta…… Ngươi làm sao biết hắn nói
chính là ta, ngươi làm sao biết hắn không bịa đặt?”
“Nàng còn muốn phủ nhận?!” Lâm Tư Trạch càng tức giận hơn, đến nỗi phất tay áo quét rơi một bộ trà cụ Nhữ Dao trên bàn xuống.
Đó là cống phẩm, vốn nên đặt ở nơi quan trọng hơn, nhưng Cố Hồng Kiến chỉ
tình cờ trông thấy, nói một câu thích, Lâm Tư Trạch bèn sai người đưa
đến, cho nàng làm trà cụ bình thường nhất.
Mà nay, cũng bị Lâm Tư Trạch không thương tình hất xuống đất vỡ nát.
“Diêu Thiên Ngạo vốn xác thực không biết nàng là ai, nhưng mà vừa vặn là vì
không biết nàng, hắn mới có thể vào lúc vừa bị Tả Ninh Hạo bắt được, nói hết thảy đều là bố cục ta thiết kế.” Lâm Tư Trạch nói,“Khi lần đầu tiên nàng cho hắn xem bức họa, bởi vì không có người khác có thể giúp nàng,
cho nên nàng đích thân đi đúng không? Hắn nhớ bộ dáng của nàng. Về sau
Tả Ninh Yên…… Thắt cổ tự sát, hắn bị phụ thân mang theo vào cung thỉnh
tội, đúng lúc nhìn thấy nàng. Hỏi thăm mới biết được, nàng là tỳ nữ bên
người của ta. Khi đó hắn bắt đầu cho rằng, tất cả đều là chủ ý của ta,
là ta bố cục như thế, dồn hết tâm trí làm cho Diêu gia và Tả gia xích
mích!”
Cố Hồng Kiến không nói gì.
“Nàng phản bác đi, nàng
tiếp tục phản bác đi.” Lâm Tư Trạch nghiến răng nghiến lợi nói,“Hoặc là
bây giờ nàng theo ta đi thiên lao, để cho Diêu Thiên Ngạo nhìn xem, nàng không phải là người năm đó!”
Cố Hồng Kiến nói:“Hóa ra nhiều năm như vậy, ngươi đều không buông bỏ tìm Diêu Thiên Ngạo.”
Lâm Tư Trạch nói:“Nàng cũng chưa từng buông tha, ta sao có thể buông tha?
Ta vốn tưởng rằng nàng vẫn cho người tìm hắn, là vì nàng áy náy, muốn
thay Tả Ninh Yên báo thù, cho nên vẫn luôn tùy nàng. Nhưng không ngờ……
Ha.”
“Nhưng ngươi cũng chẳng hoàn toàn tín nhiệm ta, bằng không,
ngươi sẽ không âm thầm phái Tả Ninh Hạo đi tìm Diêu Thiên Ngạo……” Cố
Hồng Kiến thấp giọng nói.
“Ta không tín nhiệm nàng?!” Lâm Tư Trạch dường như nghe được một thiên chuyện cười, nói, “Nàng cũng biết nàng
quá mức ngang tàn, ở trong triều không có đại thần nào giao hảo, Tả Ninh Hạo cũng nhìn nàng không vừa mắt — đương nhiên, hắn họ Tả, nàng cũng
nhìn hắn không vừa mắt. Cho nên ta cũng chẳng nói cho hắn chuyện nàng
cũng đang tìm kiếm Diêu Thiên Ngạo, dù sao nói hai người cũng sẽ không
hợp tác. Hắn muốn tìm kẻ thù sát hại chị gái của mình, ta cũng bèn tùy
hắn, lại không ngờ sẽ tra ra kết quả thế này! Sự tình đến hôm nay, Cố
Hồng Kiến, nàng lừa dối ta giấu diếm ta nhiều năm như vậy, mà lại có thể còn trách ta không đủ tín nhiệm nàng?!”
Cố Hồng Kiến cúi đầu, hơn nửa ngày mới nói:“Đúng, là ta. Năm đó Diêu Thiên Ngạo có thể thích Tả
Ninh Yên, quả thật là một tay ta tạo thành ……”
Lâm Tư Trạch hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm.
Cố Hồng Kiến thấp giọng nói:“Đây là biện pháp duy nhất lúc ấy ta có thể
nghĩ đến khiến cho Tả gia không gia nhập phe Thái tử. Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần mở miệng, ta thừa nhận, kế hoạch này cũng có tư tâm của ta ở bên trong…… Nhưng mà, ta muốn nói hai việc. Thứ nhất, ta
thật sự thật không ngờ Tả gia sẽ đáp ứng việc hôn nhân này, ta thiết
tưởng, chắc chắn Tả gia không đáp ứng, Diêu gia bởi vậy mà mất hứng, hai nhà trở mặt. Thứ hai, sau khi Tả gia đáp ứng, ta thực khinh hãi, nhưng
đã không có cách nào khác vãn hồi rồi, mà ta thế nào cũng không ngờ đến, Tả Ninh Yên sẽ thắt cổ tự sát……”
Lâm Tư Trạch nói:“Nàng không
biết? Nàng sao có thể không biết. Chuyện bệnh của Tả Ninh Hạo cần tuyết
liên Thiên Sơn, nàng thật sự không biết sao? Trước khi tự cho Diêu Thiên Ngạo xem bức họa Tả Ninh Yên, ta không biết nàng đã đi qua Tả gia và
Diêu gia bao nhiêu lần, chuyện quan trọng như vậy, nàng thật sự có thể
không biết?!”
Cố Hồng Kiến nhìn y, nói:“Ta thề ta thật sự không biết! Ta thề!”
“Lời thề của nàng, có ý nghĩa gì chứ?” Lâm Tư Trạch cười lạnh một tiếng,“Cố
Hồng Kiến, ta thật sự đã không cách nào tin tưởng nàng.”
Cố Hồng Kiến mím chặt môi, nói:“Ta thật sự…… Không biết.”
“Nhiều năm như vậy, bắt đầu từ khoảnh khắc Tả Ninh Yên chết, nàng còn có vô số cơ hội có thể nói cho ta biết chuyện này. Nhưng nàng lại gạt ta, mãi
cho đến hôm nay.” Lâm Tư Trạch lắc lắc đầu,“Cố Hồng Kiến, nàng thật sự
đáng sợ. Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu sự tình dối gạt ta, lại có thể
giấu ta bao lâu?”
“Ta thề, đây là một việc cuối cùng.” Cố Hồng
Kiến gần như có chút cầu xin,“Lâm Tư Trạch, ngươi tin tưởng ta một lần
nữa được
không? Ta không nói, chính là không dám nói, ta biết ngươi nhất định sẽ hiểu lầm…… Cho nên ta……”
“Nàng không chịu nhập hậu cung,
sợ có một ngày ta phát hiện chuyện này đúng hay không? Nàng muốn làm một thần tử, còn có thể giữ lại cho bản thân một đường lui, đúng không?
Nàng không ngừng làm việc vì ta, chỉ là vì để cho ta cảm thấy, ta không
có nàng không được, đúng không? Nếu chỉ là một phi tần, thì sẽ không
khiến cho ta có cảm giác như vậy — nàng nghĩ như vậy, có phải hay
không?” Lâm Tư Trạch lạnh lùng nói,“Cố Hồng Kiến, nàng cứ nói ta đang
tính kế nàng, nhưng thực tế, là ai đang tính kế ai đây.”
“Ta chưa từng tính kế ngươi……” Cố Hồng Kiến có phần bất lực giải thích,“Ta chỉ là sợ hãi……”
Nàng sợ hãi mất đi y.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng mà những lời này rốt cuộc chưa nói ra miệng đã bị Lâm Tư Trạch tuyệt
tình ngắt đoạn, y lạnh lùng nói: “Ta không biết rốt cuộc suy nàng nghĩ
cái gì, cũng không biết nàng luôn đang sợ hãi cái gì. Nhưng — Cố Hồng
Kiến, nàng sao có thể biến thành như vậy?”
Cố Hồng Kiến vĩnh viễn không cách nào quên khẩu khí và thần thái Lâm Tư Trạch lúc ấy.
Cố Hồng Kiến, nàng sao có thể biến thành như vậy?
Nháy mắt đó, ngay cả chính Cố Hồng Kiến cũng cảm thấy bản thân mình có phải
thay đổi rồi không, trở nên tội ác tày trời, khiến người ta khinh
thường.
Nhưng nàng rất nhanh tỉnh táo lại, nhìn Lâm Tư Trạch,
nói:“Thay đổi? Lâm Tư Trạch, ta cho tới bây giờ chưa từng thay đổi,
người thay đổi là ngươi đó! Ngươi vẫn là Lâm Tư Trạch cùng ta bên nhau
chờ đợi ở điện Bạch Phu năm ấy sao?”
Lâm Tư Trạch không một chút
dao động vì chỉ trích của nàng, ngược lại càng lạnh lùng hơn:“Nàng đã
không một chút ý thức được lỗi lầm của mình, ta nghĩ giữa ta và nàng
cũng không còn gì để nói. Trước tối nay, rời khỏi điện Chiêu Hồng, tốt
nhất rời khỏi kinh thành.”
“Ngươi bảo ta rời khỏi kinh thành?!” Cố Hồng Kiến không tin nổi nhìn Lâm Tư Trạch.
“Cùng nhau đi con đường về sau, giúp đỡ lẫn nhau, vĩnh viễn đều ở bên mình đối phương.”
Đây vốn là ý nghĩ cùng niềm tin của Lâm Tư Trạch và Cố Hồng Kiến.
Mà tại thời điểm quan hệ hai người tồi tệ nhất, Cố Hồng Kiến biến mất, Lâm Tư Trạch cũng chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến cũng chưa từng thật sự nghĩ tới tách khỏi Lâm Tư Trạch.
Nhưng hiện tại, y rốt cuộc nói ra câu nói kia.
Bảo nàng đi, bảo nàng rời đi hoàn toàn.
Y lần này, thật sự là thất vọng tột độ, cũng thật sự không định cho nàng
bất cứ cơ hội gì, muốn chặt đứt tất cả quan hệ với nàng.
Có lẽ ở đáy lòng Lâm Tư Trạch, bảo nàng đi, mà không phải bảo nàng chết, đó là sự nhân từ của y chăng.
“Phải. Rời khỏi kinh thành, càng xa càng tốt.” Lâm Tư Trạch nói,“Cuộc đời này, không gặp lại nữa.”
Dứt lời, y liền phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
Cố Hồng Kiến nhìn lưng y, gần như tuyệt vọng ngồi ở bên giường.
Y dùng bóng dáng nói cho nàng, hết thảy đã không thể vãn hồi.
Mà “Cuộc đời này không gặp lại nữa ”, cũng chính là câu cuối cùng Lâm Tư Trạch nói với Cố Hồng Kiến.
Đó về sau Cố Hồng Kiến không rời kinh thành, cố chấp lên triều sớm, Lâm Tư Trạch lại một mực coi nhẹ nàng, tất cả mọi người đều phát giác Cố thị
lang đã bắt đầu thất sủng.
Sau qua mấy tháng, thời gian tiết thanh minh Bình Xương năm sáu, đại khái là chuyện Diêu Thiên Ngạo gợi lên hồi ức của Lâm Tư Trạch đối với Tả Ninh Yên, y ra ngoài tế bái Tả Ninh Yên, trên đường đi lại gặp một nữ tử cực kì tương tự Tả Ninh Yên năm đó, Hạ
Phương Ngưng.
Lâm Tư Trạch hết sức kinh ngạc, đồng thời rốt cục
nạp Phi, chúng thần trong triều đình cũng đều yên tâm không ít — tuy
rằng bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít biết quan hệ của Cố Hồng Kiến cùng
Hoàng thượng, lại bởi vì đặc thù thân phận Cố Hồng Kiến, trước sau cảm
thấy người này cũng không thể làm Phi, càng không thể vì hoàng gia khai
chi tán hiệp, còn cản trở Hoàng thượng nạp Phi, thật sự đáng giận.
Mà Cố Hồng Kiến “Thất sủng” một cái Hoàng thượng liền nạp phi, càng cho
thấy trước kia Hoàng thượng không nạp phi, hoàn toàn là thủ đoạn của
người này, chúng đại thần lại chột dạ phức tạp.
Mà sau lại qua hơn một tháng, Lâm Tư Trạch có lẽ là thấy Cố Hồng Kiến không chịu rời khỏi
kinh thành, rốt cuộc vung tay, phái nàng đi Hỗ Châu.
Ba tháng sau, Cố Hồng Kiến hóa làm một sợi hồn hoang, quay về kinh thành.
Bất kể là hơn mười năm gần nhau bầu bạn, hay là ba năm ngọt ngào hạnh phúc, hay là bất hòa trong một đêm, hết thảy, giống như một giấc mộng.
Mà khúc chung nhân tán*, Cố Hồng Kiến lại vẫn giữ lấy giấc mộng này, không chịu tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s