Hạ Phương Ngưng lẳng lặng nhìn Lâm Tư Trạch, nói:“Hoàng thượng, năm
ấy ta mười bốn tuổi, bị công chúa điện hạ kéo vào Bạch Phu điện, giữa
hoảng sợ, lại gặp ngài. Ngày đó, ánh trăng đẹp, ngài cũng rất đẹp, cười
ôn hòa với ta, lại cái gì cũng không biểu lộ ra, ta vẫn luôn không biết, bản thân từng được ngài yêu mến. Mãi đến khi ta lấy thân phận Hạ Phương Ngưng sống trong một ngôi làng ở phụ cận kinh thành mấy năm, quả thực
nhớ phụ thân, bất chấp khuyên bảo của ông ấy, đến kinh thành, lại gặp
ngài, ngài đưa ta vào cung, lại làm cho ta biết, ta giống như đúc người
con gái ngài từng yêu thích……”
Lâm Tư Trạch không thể tin nhìn nàng, cả người dường như đều bị phủ sương giá.
Ánh mắt Hạ Phương Ngưng lại càng dịu dàng:“Nô tì trong lúc vô ý xem qua một bức họa của ngài, đó là ta trước kia…… Ta mới tin chắc, hóa ra năm đó
ngài thật sự thích ta. Mà ta, lòng chan chứa vui mừng, bởi vì sau khi
gặp lại, ta cũng cảm mến ngài. Trên đời này, không có gì khiến người ta
hạnh phúc hơn chuyện người mình thích cũng thích mình. Hoàng thượng, làm sao có thể có hai người giống hệt nhau như thế? Ta chính là Tả Ninh
Yên, Tả Ninh Yên chính là Hạ Phương Ngưng.”
“…… Sao có thể như vậy?” Lâm Tư Trạch khẽ nói,“Nàng không phải đã chết rồi sao?”
Hạ Phương Ngưng…… Có thể nói, Tả Ninh Yên, lắc lắc đầu:“Đó là giả chết,
chuyện này, chỉ có hai người ta và phụ thân biết, ngay cả em trai ta Tả
Ninh Hạo cũng không biết rõ tình hình. Ta dùng danh nghĩa Hạ Phương
Ngưng sống ở ngôi làng phụ cận kinh thành, chỉ là mãi vẫn chưa bắt được
Diêu Thiên Ngạo, cha ta vẫn không dám để cho ta trở lại kinh thành.
Nhưng lúc Thanh Minh năm nay, ta vẫn trở lại…… Trước đoạn thời gian việc bắt được Diêu Thiên Ngạo, Ninh Hạo nói cho phụ thân, phụ thân cũng sai
người lén nói cho ta, ta mới biết được, hóa ra sự việc ấy từ đầu đến
cuối có Cố Thị lang đổ dầu vào lửa. Nhưng ta cũng chẳng hề hận nàng ấy,
dẫu sao nô tì chung quy đều là may mắn mà hạnh phúc ……”
Tả Ninh
Yên ẩn tình đưa tình, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, song Lâm Tư Trạch ngoại
trừ kinh ngạc ban đầu, lại dần dần khôi phục bình tĩnh, thậm chí càng
ngày càng lộ vẻ lạnh lùng, chờ Tả Ninh Yên nói xong, y mới lặp
lại:“Ngươi không phải đã chết rồi sao?”
Tả Ninh Yên sững sờ, nói:“Hoàng thượng……?”
Lâm Tư Trạch nói:“Tả Ninh Yên đã chết rồi.”
Tả Ninh Yên mở to hai mắt, có điểm khó hiểu nhìn Lâm Tư Trạch.
“Tả Ninh Yên chết vào rất nhiều năm trước, vì cái chết của nàng ta, trẫm và Cố Hồng Kiến từng ầm ĩ hai lần, một lần cuối cùng, hại nàng bồi……” Lâm
Tư Trạch nói đến chỗ này, ngập ngừng mới có thể tiếp tục nói,“Bồi tính
mạng của nàng.”
Tả Ninh Yên bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Lâm Tư Trạch, có chút không thể tin nói:“Hoàng thượng?! Ngài không thể nói như vậy……”
Lâm Tư Trạch nói:“Ngươi là Hạ Phương Ngưng, cũng chỉ có thể là Hạ Phương
Ngưng. Tả Ninh Yên đã chết rất lâu rồi, sẽ không cũng không thể nào sống lại. Ngươi không phải hỏi trẫm vì sao muốn cưới ngươi, lại trước giờ
không chạm ngươi sao? Vậy trẫm nói cho ngươi nhé, trẫm chỉ là cảm thấy
ngươi giống Tả Ninh Yên, đặt ở bên người xem, lấy làm tưởng niệm mà
thôi. Tả Ninh Yên với trẫm, chỉ là một giấc mộng rất nhiều năm trước.
Trẫm sao có khả năng sẽ làm cái gì với một giấc mộng chứ?”
“Vậy
ngài vì sao còn phải vì ta phái Cố Thị lang đi Hỗ Châu?! Nếu chỉ là giấc mộng, ngài sao có thể vì mộng, một tay phá hủy thực tại của chính
ngài!?” Tả Ninh Yên đau khổ muôn phần chất vấn nói.
Lâm Tư Trạch
nói:“Trẫm chẳng qua là giận nàng ấy giấu diếm hết lần này đến lần khác!
Có điều ngươi nói đúng, hết thảy đều là một tay trẫm tự mình phá hủy.
Nay dù cho bù đắp không nổi, trẫm cũng phải bù đắp.”
Tả Ninh Yên
lắc lắc đầu:“Hoàng thượng ngài không thể thế này…… Ngài biết ta tưởng
tượng ta nói cho ngài, ta chính là Tả Ninh Yên tưởng tượng hình ảnh bao
lâu sao?! Không phải thế này…… Không phải thế này……”
Tả Ninh Yên
không ngừng được nước mắt, nàng vừa đổ lệ, vừa vô lực dựa vào trên
tường, dường như lúc nào cũng có thể ngất đi, nhưng ánh mắt nàng nhìn
Lâm Tư Trạch, lại như cũ mang theo một tia hi vọng chờ mong.
Nhưng mà, Lâm Tư Trạch cũng đã quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, nửa ngày Lâm Tư Trạch mới nói:“Lát nữa Tả Ninh Hạo sẽ đến, chị em các ngươi có thể
nhận nhau, sau đó ngươi thuận tiện theo hắn rời đi đi, về sau nên như
thế nào, chính ngươi tùy ý.”
Tả Ninh Yên nói:“Ngài muốn đuổi ta đi?! Ngài muốn đuổi ta đi……?”
Lâm Tư Trạch không quan tâm nàng ta.
“Được, được, được……” Tả Ninh Yên ngửa đầu cười khổ, rồi sau đó lau lệ, hít hít mũi, nói,“Hoàng thượng, nô tì muốn hỏi ngài một vấn đề cuối cùng.”
Lâm Tư Trạch không nói gì, đại khái xem như ngầm đồng ý.
Tả Ninh Yên nói:“Ngài lúc trước thật sự từng thích ta, đúng không? Ta muốn biết, là vì cái gì. Lẽ nào chỉ là vì buổi tối đó tại điện Bạch Phu? Hay là sớm hơn một chút, tại Nghênh Xuân yến một năm kia? Kỳ thật ta cũng
không biết, số lần chúng ta từng gặp mặt thật sự quá ít……”
“Không.” Lâm Tư Trạch ngắt lời nàng,“Sớm hơn. Đông Chí năm Vạn Thuận ba mươi, bên hồ Thái Dịch.”
Vẫn lẳng lặng nhìn hai người Cố Hồng Kiến trợn mắt.
Nhưng Tả Ninh Yên lại có chút khó hiểu:“Năm Vạn Thuận ba mươi? Năm đó ta mới sáu tuổi…… Ngài cũng mới bảy tuổi……”
Lâm Tư Trạch trái lại không bất ngờ:“Ngươi có thể không nhớ rõ. Năm đó trẫm bảy tuổi, bị mấy kẻ gọi là huynh trưởng đẩy mạnh xuống hồ, sau khi trẫm bò lên thì mất đi ý thức, không bao lâu tỉnh lại, bên người có một hộp
gỗ, bên trong là một chén canh nồng. Kí hiệu hộp gỗ ấy là Tả phủ, trẫm
dò la khắp nơi, mới biết được năm đó, Tả Ninh Yên ở yến tiệc Đông Chí đi ra ngoài chơi, thị nữ đi theo mang theo canh. Ân huệ một chén canh, đối Tả Ninh Yên mà nói, tuy rằng có thể chỉ là tiện tay để đấy, với ta mà
nói, lại là
công ơn cứu mạng.”
Tả Ninh Yên hoàn toàn sững sờ, nửa
ngày mới như là nhớ lại một ít, rồi sau đó nàng ta đột nhiên cười,
nói:“Hóa ra là như vậy…… Ta có chút ấn tượng. Nhưng Hoàng thượng, năm đó ta vào cung, còn chưa tới hồ Thái Dịch, thì ném hộp gỗ kia cho một tiểu cung nữ. Ta không nhớ rõ bộ dáng của nàng ta, chỉ nhớ được…… Hình như
tầm tuổi lớn bằng ta, mặc xiêm y Hoán Y Cục…… Canh kia, là ta không uống ném cho nàng ta, vì sao có thể đi tới bên ngài, ta thật sự không biết.”
Nói xong, nàng lại chảy xuống một hàng lệ, song trên mặt vẫn như cũ mang
theo nụ cười:“Nguyên lai ngay cả cái gọi là đã từng yêu thích, đều là
một cuộc hiểu lầm…… Ha ha ha ha, nhân sinh vì sao hoang đường như thế,
ngài nói là sao, Hoàng thượng?”
Tả Ninh Yên lại phát hiện Lâm Tư
Trạch thế nhưng không nói, mà nét kinh hoàng trên mặt, còn hơn so với
khi biết mình là Tả Ninh Yên.
“Hoàng thượng?”
“Khi đó trẫm
không được sủng, quần áo đều tự mình ôm đi Hoán Y Cục, cho nên từng cung nữ Hoán Y Cục, trẫm cơ bản đều có ấn tượng.” Lâm Tư Trạch bỗng mở
miệng, ngữ điệu dị thường rõ ràng,“Năm đó, trong Hoán Y Cục chỉ có một
cung nữ nhỏ tuổi.”
Tả Ninh Yên thoắt rõ ràng, nhưng vẫn nói:“Là ai?”
“Cố Hồng Kiến.”
Lâm Tư Trạch lấy ngữ điệu dị thường thong thả mà rõ ràng phun ra ba chữ này.
Tả Ninh Yên nói:“Phải ư…… Ha ha ha ha ha ha ha, Hoàng thượng, thiên ý trêu người, thiên ý trêu người!!!”
Lâm Tư Trạch lại không có bất cứ phản ứng gì.
Tả Ninh Yên nói:“Ai có thể lường được…… Chỉ là một chén canh nồng, vậy mà
làm cho ba kẻ chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy…… Hóa ra nô tì từ đầu
tới cuối đều là một người ngoài cuộc, lại bởi vì sự hiểu lầm lớn này bị
liên lụy trong đó…… Ha ha ha ha ha, Hoàng thượng, ngài thật ngốc, dù cho canh kia là nô tì đưa ngài, một chén canh mà thôi, làm sao thay thế
được Cố Thị lang hai mươi năm bầu bạn chứ? Huống chi canh kia lại là Cố
Thị lang cho ngài …… Hoàng thượng, nô tì vừa rồi vẫn còn hận ngài, nhưng hiện tại lại cảm thấy, ngài cũng quả nhiên là kẻ đáng thương…… Ha.”
Dứt lời, Tả Ninh Yên xoay người ra cửa, nói:“Ninh Hạo sắp tới rồi nhỉ? Ta
đi bên ngoài chờ hắn, mình ngài ở lại trong phòng đi…… Sau này e rằng
không gặp lại được nữa, Hoàng thượng, chúc ngài có thể tìm được một
người dáng vẻ giống như Cố Thị lang, bầu bạn ngài trải qua quãng đời còn lại, ngài giỏi nhất không phải là việc này sao? Ha ha ha ha ha!”
Nàng dường như điên rồi, vừa khóc, lại vừa cười, nói năng lỗ mãng, nhưng Lâm Tư Trạch lại không có một chút tức giận, hoặc là nói y căn bản là đã
không nghe Tả Ninh Yên nói cái gì.
Y chỉ ngồi tại chỗ, nhìn phía trước, nhưng trong con ngươi một mảnh mịt mờ nặng nề hỗn độn, vừa như là không hề nhìn cái gì.
Cố Hồng Kiến vẫn ở đó, vẫn luôn lẳng lặng nhìn Lâm Tư Trạch cùng Tả Ninh
Yên đối thoại, tâm trạng của nàng, cũng giống như Tả Ninh Yên, như là
con thuyền nhỏ trôi dạt giữa biển khơi bao la, bị sóng gió cuốn cho quay cuồng, bị sóng lớn cuốn đến bay lên, lại nháy mắt rơi xuống, như thế
tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Nhưng sau cùng cõi lòng nàng một cảnh trời yên biển lặng.
Lâm Tư Trạch cuối cùng không chịu nổi, dựa lưng vào trên ghế, đôi môi run rẩy.
“Nàng vì sao luôn luôn không nói…… Cố Hồng Kiến, nàng vì sao chưa bao giờ nói……”
Lâm Tư Trạch đau khổ rơi nước mắt, đôi mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền.
Song vẫn còn rất đẹp, vẫn là dáng vẻ Cố Hồng Kiến thích.
Nàng nhìn Lâm Tư Trạch ngồi nơi ấy đau khổ vạn phần, vươn tay nhẹ nhàng vòng ôm lấy y.
Nhưng mà y không cảm nhận được cái ôm của nàng, nàng cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y.
“Bởi vì ta cho rằng ngươi sẽ không vui có người nhắc tới chuyện này mà.
Ngươi sĩ diện như thế…… Lâm cô nương.” Nàng ảo tưởng bản thân đang giống như trước kia nói chuyện với Lâm Tư Trạch, trong thanh âm thậm chí còn
mang theo ý cười,“Bởi vì chúng ta đều là kẻ ngốc mà. Lâm cô nương.”
Cố Hồng Kiến nghĩ, làm ma cũng có thể đau khổ thế này sao?
Lòng nàng, vẫn như xưa bị Lâm Tư Trạch liên lụy, tựa như hồn phách của nàng.
Thì ra, sự hiểu lầm của bọn họ, từ đầu tới cuối đều tồn tại.
Thì ra, Đông Chí của hai mươi năm trước, bọn họ bắt đầu từ khoảnh khắc gặp nhau, thì đã lỡ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s