Tay áo quét qua, lập tức màn ảnh tan biến.
"Ác quỷ sao?" A, được lắm. Diêm U đen mặt đứng dậy, tức giận bật cười. Chợt nàng đặt tay lên trán Mạnh Vãn Yên, từ từ xòe ngón tay ra, sắc mặt tối sầm. Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy có biểu hiện gì. Diêm U hít sâu một hơi, nàng thở dài, cuối cùng thu tay về.
Nếu không phải do thể chất Mạnh Vãn Yên đặc thù, cưỡng chế hút đi ký ức sẽ hại nguyên thần nàng ấy bị thương tổn, Diêm U thật sự rất muốn xóa sổ toàn bộ ký ức về gã nam nhân trong đầu Mạnh Vãn Yên.
Thế nhưng nàng cũng hiểu, mặc dù thủ đoạn này sẽ khiến Mạnh Vãn Yên quên đi Lưu Minh Cẩm, nhưng điều đó cũng không giúp Diêm U thấy dễ chịu hơn.
Thật sự không biết phải làm sao với nữ nhân cố chấp này đây... Diêm U cười gằn, nụ cười tràn đầy tự giễu. Nàng khoanh tay trước ngực đứng bên giường, cúi đầu quan sát biểu cảm hơi nhíu mày của Mạnh Vãn Yên trong lúc ngủ. Ánh mắt phức tạp, kèm theo tức giận cùng không cam lòng, còn có chút cảm xúc khó nói.
Đột nhiên lồng ngực co thắt, một tay Diêm U che ngực, bởi vì cảm thấy đau đớn mà sắc mặt biến đổi. Nàng nhìn Mạnh Vãn Yên một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.
...
Sắc trời dần sáng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ, ánh lên bóng cây đung đưa.
Lúc hai chú chim sung sướng cất cao tiếng hót, người trong phòng hơi giật mình, từ từ tỉnh giấc. Nàng mở đôi mắt vô hồn nhìn chóp màn, ngây ngẩn một lúc, sau đó chống người ngồi dậy.
Không hiểu tại sao lần này thức dậy cảm thấy ê ẩm cực kỳ, toàn thân không chút sức lực nào, đầu hơi đau nhức. Nhớ đến giấc mơ đứt quãng tối qua, Mạnh Vãn Yên cắn môi, đầu ngón tay nắm cổ áo ngủ bằng gấm dần siết chặt.
"Đã qua ba mươi năm rồi..."
Cuối cùng, toàn bộ tâm tư phức tạp trong đầu hóa thành một tiếng thở dài. Mạnh Vãn Yên xoa trán, khoác áo rời giường.
Nàng vào phòng bếp, bắt đầu nấu canh như thường lệ.
Bên trong linh kính dựng tại đầu tường, người mặc phượng bào màu mực đang cúi đầu xét duyệt trước bàn văn kiện, như mọi khi, tất thảy đều bình thường. Thế nhưng trong thời điểm nấu canh, Mạnh Vãn Yên chợt cảm giác hôm nay có chút khác lạ, nhưng không rõ khác ở chỗ nào.
Ừm... có gì đó không đúng... dường như bầu không khí hơi yên tĩnh thì phải?
Tranh thủ khoảng thời gian rảnh trong lúc nấu, Mạnh Vãn Yên vô tình liếc linh kính, dần dần hiểu ra. Quả nhiên người trong gương đang lạnh mặt, sắc mặt khó coi, im lặng suốt từ đầu tới cuối, không ra vẻ ung dung quan sát nàng, sau đó thỉnh thoảng nói đôi câu như thường ngày... Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, tốc độ khuấy canh cũng bất giác chậm đi.
Không... không phải là mình để ý... Chỉ là... hơi không quen thôi...
Nàng vờ như vô tình nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ đúng lúc này Diêm U cũng ngẩng đầu lên. Vì vậy, từ trong và ngoài kính, bốn mắt tình cờ chạm vào nhau, hai người hơi sững sờ, chưa đầy một khắc sau đều đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.
Mạnh Vãn Yên vội vàng bỏ hồng sâm vào nồi canh, ngoài mặt điềm nhiên như không, nhưng trong lòng thì chột dạ.
Diêm U buông sách xuống, một tay khẽ chống cằm, ánh mắt dời xuống bếp lò, nhìn chằm chằm nồi canh sôi ùng ục, hơi thất thần.
"Nàng vẫn rất hận ta, chán ghét nơi này đến vậy sao?" Trong không gian yên tĩnh, chợt Diêm U mở miệng, giọng điệu bình thản, không nghe ra tâm tình gì, nhưng ánh mắt vẫn không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên người bạch y nữ tử.
Câu hỏi hơi đột ngột, tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng âm điệu rất tự nhiên, không chút ngập ngừng khiến trái tim bạch y nữ tử như thắt lại. Mạnh Vãn Yên nghe được giọng người nọ hơi khàn, không hiểu sao lại có cảm giác khó tả. Động tác trên tay dừng một lúc, chợt Mạnh Vãn Yên nhớ đến cơn ác mộng mãi vẫn chưa tan đêm qua.
Một lúc lâu, nàng thấp mi, bình tĩnh trả lời: "Phải."
"Mạnh Vãn Yên à, làm người phàm tuyệt đến vậy ư?"
"Có nói ngươi cũng chẳng hiểu." Mạnh Vãn Yên cúi đầu rửa lá tro lạnh, chợt nghe thấy đối phương chế nhạo nói: "E rằng... chính bản thân nàng mới không hiểu."
Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy đối phương đang cúi đầu, mái tóc bù xù rũ xuống che hết cả mặt, không thấy được biểu tình gì. Chốc lát hai người lại im lặng.
Bỗng linh kính tối sầm, bên trong chỉ toàn một màu xám xịt.
Người kia đã đóng linh kính.
Mạnh Vãn Yên ngẩn người, nàng cúi đầu tiếp tục rửa thảo dược. Ngón tay ngâm dưới làn nước lạnh như băng, gợn sóng lăn tăn, đáy lòng dường như cũng hơi dao động...
...
Chuyển sang hình ảnh Minh Vương trong thư phòng, Phán Quan đại nhân vừa vào đưa Mệnh thư thì nhìn thấy một cảnh tượng: Minh Vương điện hạ đang trầm mặt, thẳng lưng ngồi trước bàn, đôi mắt tím như phủ sương lạnh, dáng dấp thất thần lộ ra một luồng oán hận, đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng.
Thanh y Phán Quan thầm giật mình, bất ngờ phát hiện linh kính bên hông đã đóng lại!
Đúng là chuyện trước nay chưa từng có, chẳng phải hàng ngày vương thượng đều luôn liếc mắt đưa tình với chiếc gương kia sao? Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ linh kính mang thai? Thật vô lý... Ánh mắt Phong Vô Nhai sáng rỡ, nàng bước tới định mở miệng hỏi, bên kia đã lên tiếng: "Vô Nhai à, cho bản vương mượn bút của ngươi dùng một lát."
"Hở? Bút của thần á?" Phong Vô Nhai liếc nhìn một hàng bút lông quý báu trên bàn Diêm U, nhất thời không đoán được ý nghĩ của đối phương. Hôm nay quả thực rất bất thường. Mới sáng ra mà vẻ mặt Minh Vương điện hạ như thể bị đau răng, còn muốn mượn bút