Thương Kỳ trên dương gian, mưa rơi liên tục suốt mười ngày.
Khắp trời chỉ toàn một màu u tối, mây đen che khuất trăng sao, không chút tia sáng. Trong căn phòng an tĩnh, bạch y nữ tử ngắm nhìn cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.
Thời hạn mười ngày sắp hết rồi, lúc chạng vạng, nàng đã báo trước cho Quý Thuần biết ngày mai mình sẽ rời đi. Không ngờ khi đối phương nghe xong thì lộ vẻ thất vọng, hắn đau khổ cầu xin nàng ở lại thêm vài ngày nữa.
Biểu cảm đó... có chút quen thuộc. Lưu Minh Cẩm kiếp trước cũng làm như vậy với nàng.
Phải rồi, mỗi lần Minh Cẩm muốn trốn học rồi nhờ nàng che giấu giúp, hoặc có ý định rủ nàng đi chơi, nhưng nàng lại muốn theo Lưu lão gia học nấu ăn... đều trưng ra vẻ mặt đó, thấy vậy nàng liền mềm lòng. Giờ nghĩ lại, nàng có cảm giác mình y như tỷ tỷ của Minh Cẩm vậy.
Có điều lần này thì khác, nàng không thể nuông chiều nói một câu "được rồi" với hắn nữa. Chỉ lắc đầu, trả lời Quý Thuần: "Không được, ngày mai tiểu nữ phải đi rồi."
Đến Mạnh Vãn Yên cũng không ngờ sau khi nói ra câu đó, ngoại trừ cảm giác hơi áy náy cùng không đành lòng, nàng còn có chút nhẹ nhõm... Tựa như trút bỏ được gánh nặng trên vai, có thể thầm thở phào một hơi. Không thể không thừa nhận rằng suốt mười ngày qua, nàng luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng, cảm xúc trong lòng hỗn độn, bản thân không đoán ra được, thỉnh thoảng có ý tưởng nào đó chạy xẹt qua nhưng lại không kịp nắm bắt.
Cảm giác mờ mịt giống như hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên.
Mạnh Vãn Yên tựa người bên cửa sổ, cảm nhận gió mát nhẹ thổi qua mặt mình, tâm tình càng trầm lặng. Nàng vẫn luôn cho rằng khi thích một người, dù cho người đó thay hình đổi dạng, dù xa cách đến đâu, kể cả đã trải qua quá trình luân hồi chuyển thế thì tình cảm vẫn không thay đổi.
Thế nhưng khoảng thời gian mười ngày ở chung này khiến Mạnh Vãn Yên khó xử, nàng không hề có cảm giác rung động, thậm chí còn muốn bỏ trốn khi bị ánh mắt nóng bỏng ái mộ của đối phương nhìn mình.
Đây chẳng phải là điều mình luôn muốn sao... Tại sao thành ra như vậy? Mọi thứ đều rối loạn, tình cảm thật sự sẽ phai nhạt dần theo thời gian sao, hay là tình cảm của mình với Lưu Minh Cẩm căn bản là... Không, nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhất định là chưa quen thôi. Nàng cố thuyết phục bản thân. Dù sao thì hiện giờ đối phương đã có một thân phận khác, ký ức kiếp trước cũng bị thay thế, với cả cũng rất lâu rồi nàng không gặp hắn... Phải, nhất định chính là cảm giác xa lạ.
Thế nhưng nếu đổi Quý Thuần thành Lưu Minh Cẩm kiếp trước thì sao? Nếu Lưu Minh Cẩm xuất hiện trước mặt mình, nếu chàng nói vẫn còn yêu mình, muốn cùng bỏ trốn với mình thì... mình nên làm gì đây... Mạnh Vãn Yên nắm chặt vạt áo, cười khổ. Còn nghĩ gì nữa, chuyện đó không thể nào xảy ra được, huống gì kiếp trước chàng đã lấy vợ sinh con rồi đó thôi...
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, từng giọt mưa gõ lộp bộp trên mái ngói. Bạch y nữ tử bên cửa sổ nhíu đôi mi thanh tú, nhất thời cảm thấy phiền toái.
Xem ra trận mưa này sẽ kéo dài đến tận ngày hôm sau. Sáng mai người đó sẽ đến đón nàng, hoặc có lẽ... tối nay sẽ rời đi cũng không chừng... Hình ảnh Diêm U tức giận biến mất trong ngày hôm ấy chợt xuất hiện trong đầu Mạnh Vãn Yên, nàng ngẩn người, xoa xoa mi tâm.
Thật là... sao lại nghĩ đến nàng ta chứ. Suốt mấy ngày nay, thỉnh thoảng giọng nói cùng biểu cảm của Diêm U xuất hiện trong ý thức nàng, bám dai như đỉa, hại nàng cứ thất thần mỗi khi đang ở cùng với Quý Thuần, sau đó lại phát hiện vẻ mặt thân mật của Quý Thuần có hơi mất tự nhiên khiến nàng không khỏi chột dạ, tựa như mình vừa làm chuyện gì có lỗi vậy.
Càng nghĩ càng loạn. Mạnh Vãn Yên cắn môi, nàng đóng cửa sổ, sau đó xoay người thổi tắt đèn trong phòng.
Tại một nơi khác trong sân, nam tử lén lút quan sát gian phòng bên kia qua khe hở cũng đóng cửa lại, hắn âm thầm nhếch miệng, quay đầu nói với thư đồng* của mình: "Phúc Nhạc, Mạnh cô nương đã tắt đèn rồi, một khắc nữa chúng ta sẽ hành động, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?"
*Thư đồng: Người hầu hạ đèn sách.
Cậu thiếu niên đang cúi đầu sau lưng hắn cầm chiếc ống trúc nhỏ, bất an vặn tay áo: "Thiếu gia à... thật sự phải làm vậy sao?"
"Ngươi chỉ việc bỏ thuốc thôi, còn lại cứ giao cho ta, sợ cái gì?" Quý Thuần khinh thường trừng mắt nhìn cậu thiếu niên. "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cứ làm như lần trước là được rồi."
Mấy ngày nay Quý Thuần đã thực hiện đủ mọi cách nhằm khiến mỹ nhân vui vẻ, nhưng chỉ cần hắn có biểu hiện quá thân thiết là cảm giác được y nhân kháng cự mình. Đôi khi đang nói chuyện còn thấy nàng thất thần, hắn cũng không rõ đối phương đang nghĩ đến cái gì, vất vả lắm mới thu hút sự chú ý, để nàng nhìn mình, thế nhưng ánh mắt nàng có phần kỳ quái... Tựa như đang nhìn xuyên qua hắn vậy, càng nghĩ hắn càng chán nản.
Bản thân hắn luôn luôn phong lưu, qua tay vô số người, mọi thứ đều quá dễ dàng, không tốn chút sức lực nào, vậy mà vẫn chưa một lần được sờ vào bàn tay nhỏ nhắn ấy. Ngày mai nàng sẽ rời đi, hơn nữa nhìn đối phương rất quyết tâm... hắn không thể chờ đợi được.
Quý Thuần nhìn ống trúc trong tay Phúc Nhạc, đôi mắt dần u ám. Đêm nay hắn sẽ đánh thuốc mê lên Mạnh Vãn Yên, tiếp đó gạo nấu thành cơm... đến lúc ấy thì nàng sao dám bỏ đi được nữa? Nhất định nàng sẽ một lòng theo hắn, cũng giống như những nữ tử khác mà thôi.
"Thiếu gia à, liệu có ổn không? Chẳng may thiếu phu nhân biết chuyện thì sao bây giờ?" Phúc Nhạc nhớ lại cái ngày thiếu phu nhân phát hiện ra hành vi của mình, sau đó cậu bị đánh đòn bầm dập đầy thương tích, đến giờ vẫn còn sợ hãi. Hơn nữa cậu rất có thiện cảm với vị cô nương họ
Diêm U: Nếu nàng không nghe lời bản vương, toàn bộ độc giả sẽ trách móc nàng đó.
Mạnh Vãn Yên: (nhếch mi) ...Ồ? Ai dám trách móc bổn cung đây?
Mọi người im lặng.
Diêm U: Bọn họ âm thầm trách móc nàng.
Mạnh Vãn Yên: (cười lạnh lùng) Thật sao? Vậy trong tiểu kịch tiếp theo, bổn cung sẽ tập trung ngược ngài, tiện thể phạt ngài nặng hơn chút để trừng trị thứ ảo tưởng đáng khinh kia nhé.
Diêm U: Ái phi à, xin nàng nguôi giận...