Lúc Phong Vô Nhai ôm bụng, khập khiễng đi ra khỏi tầng lớp đại thụ trong rừng rậm thì Minh Giới đã vào đêm rồi. Nàng giương mắt nhìn khắp tứ phía, mặc dù không gian tăm tối, nhưng nhờ vào Thiên Nhãn mà có thể thấy được cành trúc lay động, suối chảy lăn tăn từ đằng xa. Đúng lúc này, một tia sáng không rõ từ đâu chiếu tới, dần dần cảnh vật sáng sủa lên nhiều.
Cuối cùng nàng thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng vì bản thân đã vượt qua mê lâm rồi.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhíu mày. Phong Vô Nhai xuất ra bàn bát quái, tỉ mỉ dò xét, quả nhiên không cảm nhận được khí tức Mạnh Vãn Yên. Xem ra vô cùng có khả năng đối phương vẫn còn bị kẹt trong rừng rậm, không rõ tình hình như thế nào, nếu nàng ta gặp chuyện gì, mình sẽ phải lấy cái chết tạ tội mất.
Phong Vô Nhai thu hồi bàn bát quái, dự định quay lại tìm người, chợt trông thấy một bóng dáng xuất hiện lờ mờ trong sương mù, bước đi về phía mình. Tim nàng đập thình thịch, lập tức cảnh giác.
Không lẽ lại là một Trì Hàn giả mạo theo mình tới tận đây!? Chẳng phải quỷ núi không thể ra được mê lâm sao? Có cần phải liều mạng đến vậy không... Phong Vô Nhai vừa lầu bầu vừa tập trung theo dõi, sau đó lại phát hiện một điều, mặc dù đối phương đi đứng có chút kì lạ, nhưng có thể nhận được bộ bạch y kia, còn dáng người đó... chính là Mạnh Vãn Yên!
"Ôi trời, Mạnh nương nương của ta ơi! Cuối cùng ngài cũng ra rồi." Nàng vội vàng đỡ người rời khỏi mê lâm, đi tới chỗ sáng sủa hơn rồi chăm chú nhìn lại, lúc này mới biết đối phương đã bị thương.
"Ơ? Ngài bị thương ư?" Phong Vô Nhai chỉ vào cánh tay Mạnh Vãn Yên, kinh ngạc thốt lên: "Ách? Thanh đoản kiếm cắm trên tay ngài nhìn quen quen..." Khoan... Đấy chẳng phải là bảo thạch đoản kiếm vương thượng hay dùng để gọt trái cây đó sao? Nàng tròn mắt, nghĩ đến khả năng nào đó, ngón tay bất giác run rẩy, kích động kêu: "Ồ -- ngài... ngài... lẽ nào..."
Mạnh Vãn Yên trừng mắt liếc xéo Phong Vô Nhai, tâm tình dường như không vui: "Lẽ nào cái gì? Mau chữa thương cho ta ngay!"
Dữ... dữ quá... Phong Vô Nhai im bặt, mấy lời nhiều chuyện muốn phun ra lại nuốt xuống bụng.
Có điều... nhìn kiểu gì cũng thấy bạch y nữ tử này đang khẩu thị tâm phi, thẹn quá hóa giận mà giấu đầu hở đuôi... Phong Vô Nhai cười khẽ vài tiếng, nhìn vô cùng đáng sợ, sắc mặt càng mập mờ, nhưng khi chứng kiến biểu cảm trên mặt đối phương càng thêm lạnh lùng, nàng thức thời chuyển chủ đề: "Ách... vậy... để thần coi vết thương của ngài chút." Nàng dè dặt nâng cánh tay Mạnh Vãn Yên, kiểm tra một lượt.
"Ừm, may mà không bị quá nặng..." Sau khi thăm dò động mạch xong, nàng yên tâm rút cây đoản kiếm ra, rắc chút thuốc bột, vết thương nhanh chóng khép lại.
Chứng kiến vết thương biến mất nhanh chóng với tốc độ nhìn bằng mắt thường, Phán Quan đại nhân giãn mi, đáy lòng dần nhẹ nhõm. Vì vậy, nàng bắt đầu mở miệng trêu chọc nữ tử bên cạnh: "Chậc chậc, Mạnh đại nhân này, không ngờ ngài thê thảm như vậy, người mình thương xuất hiện trước mặt, nhất định ngài không nhẫn tâm xuống tay rồi."
"Chẳng phải ngươi cũng bị thương đó sao?" Mạnh Vãn Yên liếc mắt nhìn vết chân dính bùn đỏ trên bụng người nào đó, lạnh nhạt phản bác.
Không ngờ thanh y Phán Quan không những không xù lông, nàng vô cùng thong thả hất tóc mái, ngạo kiều nói: "Đấy là vì quỷ núi biến thành Mệnh Mệnh quá giống. Hừ hừ... Mệnh mệnh của ta, kể cả là giả mạo thì cũng vẫn rất lợi hại."
"Vậy mà cũng khoe được à?" Bao che khuyết điểm gì mà dữ vậy... Bạch y mỹ nhân nhếch mép, Phán Quan đại nhân sán lại gần nàng: "Nói gì thì nói... Kỳ thực mỗi khi tâm tình không ổn định thì thỉnh thoảng vào rừng chơi một phen, có vẻ cũng không tệ..."
"Nghĩa là sao?" Mạnh Vãn Yên khẽ liếc mắt, Phong Vô Nhai hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng đầy ngụ ý: "Lúc thoát khỏi quỷ núi trong mê lâm... Chẳng lẽ Mạnh đại nhân không thấy... hả hê thích thú nào sao?"
"Đánh Minh Cẩm thì có gì mà hả hê?" Mạnh Vãn Yên xem thường nói, nàng cố ý nói tên Minh Cẩm nhằm khiến Phong Vô Nhai dẹp tan vẻ mặt nghi ngờ đầy ám muội nhìn mình. Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhớ đến khoảnh khắc bản thân tát mạnh vào mặt Diêm U giả.
Khụ khụ... Không hiểu sao cảm thấy rất sảng khoái nữa...
Bạch y mỹ nhân hơi ngẩn người, lúc phục hồi tinh thần thì thấy người bên cạnh nheo mắt nhìn mình chằm chằm, nàng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, động đậy cánh tay đã không còn đáng lo ngại, lạnh nhạt nói: "Vết thương của ta gần lành lặn rồi."
"Ừ hử..." Phong Vô Nhai nghiêng đầu, cười như không cười, nàng cũng không định tiếp tục gây chuyện với đối phương nữa, dù sao vẫn còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Nàng sửa sang mặt mũi một chút, dõi mắt về phía xa, lát sau liền vui vẻ chỉ tay vào một căn nhà tranh nhỏ gần đó, hí hửng nói: "Ôi chao, ngài nhìn đằng trước kìa."
Mỹ nhân nhìn theo hướng chỉ tay, trong ánh sáng lờ mờ, nàng loáng thoáng thấy một gian nhà tranh nhỏ bé đơn sơ giữa nơi thanh sơn lục thủy, không hề hợp với khung cảnh xinh đẹp xung quanh một chút nào.
"Đó là gì vậy?" Mạnh Vãn Yên kinh ngạc hỏi.
"Phủ đệ của âm sơn Thần Quân đó." Người bên cạnh tự tin trả lời. Mạnh Vãn Yên nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Phủ đệ của Thần Quân ư?" Sao đơn sơ quá vậy...
Tuy nhiên, lúc các nàng bước đến gần, ý niệm này đã hoàn toàn biến mất.
Thì ra nơi đó chứa một không gian khác.
Phong Vô Nhai đã từng đến đây vài lần nên thông thạo ngõ ngách, nàng trực tiếp dẫn Mạnh Vãn Yên đi vào nhà. Hai người vừa bước tới ngưỡng cửa, xung quanh liền biến đổi, cánh cửa đằng sau lưng thình lình hóa thành bức tường cao. Gương mắt nhìn lại, phía trước là một trang viên đầy kiến trúc, mây trắng lượn lờ, quý phái thanh nhã.
Giữa không trung, rất nhiều đèn lồng hình vuông trôi nổi, chiếu sáng nơi này càng thêm lộng lẫy xa hoa. Mạnh Vãn Yên không khỏi thở dài, lúc đến gần thì phát hiện cổng trang viên khép hờ, vì vậy nàng nhìn xuyên vào trong thăm dò, trực giác cảm nhận một luồng linh khí phả vào mặt. Bên trong cổng, nước chảy nhỏ giọt, cây cầu bằng đá cổ xưa lâu đời nhưng không hề cũ kĩ, phía sau là hòn non bộ, một góc mái ngói cong cong như ẩn như hiện trong làn sương khói. Theo bản năng, nàng ngẩng đầu liếc nhìn cạnh cửa, nhưng không thấy tấm biển nào cả.
"Có đúng nơi này chính là chỗ âm sơn Thần Quân sinh sống không vậy?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy, nơi này là địa bàn của âm sơn Kỷ Tụ Thần Quân. Đại khái đây là vị tiên nhân duy nhất của Tiên Giới sống dưới âm phủ, cũng là chốn bồng lai tiên cảnh độc nhất vô nhị trong Minh Giới đó." Phong Vô Nhai giải thích. "Hơn nữa, dường như nàng ta và vương thượng là người quen cũ, ta có qua lại với nàng ta vài lần, tính tình Kỷ Tụ Thần Quân cũng không tệ lắm, chỉ là có chút kì quặc."
"Đi nào, ra sau núi thôi." Nàng bĩu môi sang một hướng khác. Nếu không nhầm thì đằng sau ngọn núi đó là khoảng vườn hàm an thảo rộng lớn.
Hai người đi vòng qua cổng, bước ra sau núi. Vừa mới đặt chân vào, trước mặt đều là một mảng xanh ngắt um tùm. Kỳ hoa dị thảo rộ bung, tiên điểu réo rắt hót vang, một con tiên lộc thong thả bước chậm lại gần hai người, tò mò đánh giá những vị khách vãng lai xa lạ.
Đúng lúc này, cách đó không xa xuất hiện một luồng khói mỏng manh, từ từ biến hóa thành hình người. Phong Vô Nhai thấy vậy liền nhướng mày tươi cười, thấp giọng nói: "Chủ nhân nơi này trở về rồi, xem ra không cần phải tự đi hái thuốc nữa." Nói xong, không đợi Mạnh Vãn Yên hiểu hết, nàng dẫn đi thẳng ra bờ sông.
"Thưa Kỷ Tụ Thần Quân, lần này Vô Nhai lại tới đây xin chút thảo tiên dược ạ." Nàng chắp tay hành lễ với vị tiên nhân đứng bên bờ sông, nhưng câu từ không chút câu nệ, khóe miệng lại còn hơi nhếch, dường như khá thân thiết.
Khói tỏa mênh mông giữa sông, tố bào tiên nhân nhẹ xoay người, phong nhã lạnh lùng, thanh thuần thoát tục như tuyết.
Kỷ Tụ liếc đôi mắt lạnh nhìn Phong
Diêm U nhớ đến cái đêm đối ẩm cùng Kỷ Tụ dưới trăng, sau đó kết giao bằng hữu trọn đời, mỉm cười gật đầu...
Thị nữ nào đó: Thưa vương thượng!! Nguy rồi, vương phi bỏ nhà ra đi rồi...