Trường Phong Sơn, Lôi Quốc.
" Bắt ả ta lại.
"
Âm giọng chói tai mang theo thập phần hung hãn vang lên giữa cánh rừng trúc, tứ bề một thảm xanh ngắt bao quanh trùng trùng, một đám người vận hắc y, vải đen che dung mạo chỉ để lộ đôi mắt đáng sợ đang truy đuổi.
Nữ nhân bạch y vấy máu tươi hòa lẫn với bùn đất chạy thục mạng về phía trước, không biết đâu là lối rẽ, càng không có thời gian nhìn xuống đôi chân trần đã bị đá sỏi cứa rách thịt da.
Mái tóc đen nhánh của nàng óng lên dưới ánh nắng gắt gao trên đỉnh đầu, sớm đã bị những tán cây rũ héo và cơn gió đông làm cho rối bù.
Nàng chạy mãi, chạy mãi trong tuyệt vọng, vết thương chịu sự thâm nhập của lớp cát bụi khiến càng thêm đau nhức, chúng đang dần vắt kiệt sức lực yếu đuối của nữ nhân.
" Bắt bằng được ả ta lại.
"
Một tia kiếm quang lóe lên chói mắt, lớp lớp sương mù trên đỉnh Trường Phong vây kín lối mòn, hơi thở gấp gáp và mùi tanh nồng của máu hăng lên sống mũi, nàng sợ hãi, hoảng loạn.
Bàn chân mệt mỏi dừng lại trên bờ vực thẳm, bên dưới là tầng khói xám không biết nông sâu bao nhiêu, những hòn đất theo bước chân trượt của nàng mà rơi xuống, trong chớp mắt đã mất hút vào hố đen, không vang ra thêm động tĩnh nào.
Bạch Quân Dao xoay người lại, tứ phía kẻ địch bao vây, nàng không còn đường lui nữa, dồn mình vào đỉnh vực trừng bọn họ.
Từ trong hàng người, một thân ảnh hắc bào ánh chỉ vàng bước ra, mang theo đôi môi kiêu bạc cong tựa trăng lưỡi liềm, ánh mắt lạnh lẽo tuyệt tình đủ khiến người ta cảm thấy bi thống tột cùng.
" Bạch Quân Dao, nàng còn muốn chạy sao? "
Nàng đứng đó, manh y phiêu phiêu theo gió lộng, không suy suyển nhìn hắn:
" Đạm Đài Quân, ta vì chàng mà hy sinh tất thảy tim gan của mình, từng ấy tháng
ngày lại không hay không biết bản thân đã hiến dâng linh hồn cho lang sói đội lốt người.
"
Hắn nhếch mép cười khinh, ánh mắt không có lấy một tia thương cảm:
" Nàng đang mắng ta sao? "
"....!"
" Hahahahahaaha "
Đạm Đài Quân cười một cách tà ác, ngửa gương mặt anh tuấn lên tầng mây đen vần vũ trên đỉnh đầu.
" Mắng hay lắm, mắng rất hay.
Nhưng có kẻ nào tin nàng không? Thế nhân chỉ thấy một Đạm Đài Quân tại thượng, một bậc quân vương đa mưu cơ trí và một ác phi đáng bị kiếp kiếp chúng sinh phỉ nhổ.
"
Nàng nghiến chặt răng, lợi đã tứa máu cũng không chịu buông lỏng, đăm đăm nhìn hắn bằng ánh mắt bi oán, thống hận.
Đạm Đài Quân vậy mà chẳng quan tâm, vậy mà giương giương con ngươi đen sắc như diều hâu trông nàng tựa trên cao nhìn xuống, đáng sợ, đáng khinh.
Hắn ngạo nghễ đến gần, nàng cư nhiên lùi lại, bờ vực chỉ còn nằm sát dưới gót chân nàng:
" Chàng không được qua đây, nếu không ta sẽ nhảy xuống.
"
Hắn dừng lại, nhưng không phải vì hắn sợ nàng tự sát, hắn chỉ kinh ngạc một Bạch Quân Dao tàn độc vậy mà cũng có lúc nghĩ đến chuyện hủy hoại chính mình.
Hắn cười nhạt:
" Dọa ta sao? Nàng nghĩ ta sẽ tin sao? "
Nàng nhìn hắn, như muốn tự tay xé nát dung nhan mà khiến trái tim nàng đau khổ.
" Ta biết chàng không tin, bởi vì chàng không còn là Đạm Đài Quân của Bạch Quân Dao năm đó nữa.
"
" Nếu đã vậy, trước sau đều phải chết, chi bằng nàng ngoan ngoãn giao ra thuốc giải cho ta, ta sẽ niệm đôi phần tình nghĩa để nàng ra đi được thoải mái một chút.
"
Nàng cười khẩy khiêu khích:
" Nếu không thì sao? "
" Nếu không, ta sẽ khiến nàng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
"
Ngữ khí này, giọng nói này tất cả đều lạnh lùng đến mức làm tâm can nàng tuyệt vọng, Bạch Quân Dao cười như điên dại:
" Haahahahahahaaha "
Trong con ngươi đã dâng vạn tầng lệ ướt, vành mắt mỏng manh vốn dĩ không thể đủ sức chứa hết nỗi bi ai:
" Đạm Đài Quân, ngươi nói xem ta còn gì để cho ngươi hủy hoại nữa? "
"...!"
" Ngươi lợi dụng ta, hủy hoại một kiếp người của ta, giết cha, giết muội, đến cả chàng ngươi cũng chẳng buông tha, những điều này sớm đã giày vò ta sống không bằng chết, Đạm Đài Quân ngươi chính là ác quỷ."
" Hahahahahaaha....Ác quỷ? Ai là người giết chết cha nàng, muội muội nàng? Đều là nàng, tất cả là nàng.
"
Quân Dao kịch liệt lắc đầu, đại não hoành hành cơn đau tê tâm liệt phế:
" Không...không phải ta..."
" Bạch Quân Dao, đều là bàn tay nhuộm đỏ máu tanh của nàng làm ra."
Nàng gào thét phủ nhận:
" Không phải ta."
Hắn cười khinh mạn:
" Tất cả đều là vì nàng quá yêu ta, không phải sao? Hahahahaha...."
Bạch Quân Dao lặng người, đồng tử đơ cứng nhìn hình ảnh như quỷ ma của Đạm Đài Quân:
" Ta nói cho ngươi biết, chất độc mà Ngụy Y Na trúng chỉ có mỗi Bạch Quân Dao ta mới có thuốc giải, nhưng