Hành lang vang đến bước chân của Bạch Ngữ Yên, nàng ta đon đả gọi nàng:
" Tỷ tỷ."
Vừa trông thấy Ngữ Yên nàng đã không kìm được kích động mà chạy ngay ra cửa, giữ hai bả vai thiếu nữ ngắm thật lâu, rồi ôm chặt dáng dấp thấp bé hơn cằm của nàng vào lòng thút thít, lệ thấm qua manh y phục vàng tươi của Ngữ Yên lốm đốm những giọt ấm nóng.
Tống Từ, thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Tinh Húc đứng phía xa cách viện Quân Dao một con đường sỏi, ra hiệu với Đan Quất, nha đầu tinh mắt trông thấy liền lặng lẽ rời đi.
Bạch Ngữ Yên lúng liếng nói:
" Tỷ tỷ của ta ơi, chỉ là gả đến Vương Phủ thôi, khi nào tỷ muốn về thăm nhà cứ việc nói với nhị Vương Gia một tiếng, sao phải xúc động như vậy."
Đẩy nhẹ nàng ra, Ngữ Yên lau lệ trên mắt nàng lảnh lót an ủi cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ mít ướt:
" Tỷ tỷ ngoan, đừng khóc, nếu không sẽ thành tân nương xấu đó."
Quân Dao bị những lời ngây ngô nàng ta nói làm cho phì cười, con ngươi trong trẻo của thiếu nữ nhìn nàng, có đôi phần ngậm ngùi nói:
" Tỷ tỷ, muội thật ngưỡng mộ tỷ, có thể gả cho nhị Vương Gia."
Quân Dao chợt nhận ra tròng mắt đẹp tựa lưu ly của nàng ta ánh lên mấy vẻ luyến mộ, nàng kéo tay Ngữ Yên lại ghế ngồi, thâm trầm khuyên giải:
" Yên nhi, muội tuyệt đối không được có ái niệm nào với nhị Vương Gia, ngài ấy không phải là người mà muội có thể gửi gắm."
Ngữ Yên rũ mắt, khẽ đáp:
" Muội biết, từ bây giờ ngài ấy là phu quân của tỷ rồi, muội muội thì không thể có tâm tư tình cảm gì với tỷ phu, đó là đi ngược luân thường đạo lý."
Quân Dao lặng người, không nỡ nhìn muội muội nhỏ bé của mình buồn bã, cũng không biết phải làm sao trong một lúc có thể nói hết tất cả mọi sự cho Ngữ Yên hiểu.
Đạm Đài Quân hắn họa lên phẩm chất giả tạo của mình một lớp vỏ được dệt bằng nhung, hoa mỹ, tinh vi không trách được những nữ nhân chưa từng trải đem lòng ái mộ, chẳng phải ngay cả nàng năm đó cũng bị bao hư tình giả ý của hắn mị hoặc hay sao?
" Đại tiểu thư, kiệu hoa đến rồi.".
ngôn tình hoàn
Ma ma từ tiền viện đi vào đánh thức trầm tư đặt trên người Ngữ Yên, nụ cười mừng rỡ của ma ma kia còn chưa kịp tắt.
Đan Quất ở cánh trái viện cũng vừa hay trở vào, thỏ thẻ bên tai nàng:
" Tiểu thư, Thượng Quan tướng quân đã ở trước Bạch Phủ."
Quân Dao cười đắc ý, cởi bỏ hỷ phục thêu nổi phượng hoàng ánh bạc, trút từng chiếc trâm ngọc trên đầu xuống đặt lại vào hộp gấm, tháo đai lưng khổng tước được ban tặng, chỉ để lại một chiếc khuyên tai mã não đỏ óng ánh dưới vầng dương.
Ngữ Yên cùng hai kẻ hầu ngạc nhiên:
" Tỷ tỷ, sao lại tháo hết trang sức ra rồi?"
Nàng không trả lời, thư thái chải lại nếp tóc đã bị gió đông mơn đùa làm rối, rồi chậm rãi đi ra ngoài, mỗi bước chân của nàng đều chắc chắn, dáng đi toát lên ngời ngời ưu nhã, quý khí.
Tân nương không đợi thông báo đã lộ diện, đầu không trùm khăn, trâm cài đơn điệu khiến ai nấy đều kinh ngạc, xung quanh khách mời đã dấy lên tiếng xì xầm.
Bạch Uẩn có chút sượng mặt bước đến cạnh cô nhỏ giọng:
" Dao nhi, con đang làm gì vậy hả, còn chưa cho phép con ra mà, sao lại trang điểm sơ sài như vậy?"
Nàng khẽ khàng đáp bằng giọng hết sức điềm nhiên:
" Cha, nữ nhi không muốn gả nữa."
" Cái gì?"
Trong lúc kinh ngạc quá độ, âm giọng trầm khàn của Bạch Uẩn vô ý thản thốt cao lên vài tông, khiến ai nấy đứng tại sân viện đều chú ý, mặt ông đỏ chót vì vừa ngại ngùng vừa tức giận, ông gằn nhỏ giọng:
" Dao nhi, con còn ăn nói hàm hồ ta sẽ cho người phạt con ngay hôm nay đó."
" Cha, nữ nhi không ăn nói hàm hồ, con nói không muốn gả nữa."
Nàng kiên định nhấn mạnh lại thêm một lần nữa, khiến gương mặt ông chết lặng mấy giây, cánh tay trong cẩm y đen run run.
Nộ khí không cao đến mức có thể mất kiểm soát mà phát nổ, nhưng cũng đủ khiến phế phủ dần căng tức khi cố gắng kìm chế.
Ông đưa nàng vào hành lang nơi các vị khách mời đã rời đi