" Tỷ, chàng không làm gì để uy hiếp muội cả, hơn nữa đây là ban hôn và muội cũng là tự nguyện.
Trước mặt cha và tỷ muội không dám thể hiện ái niệm với chàng, vì muội rõ trong Bạch Phủ này ngoài bản thân ra thì không ai có cái nhìn tốt đẹp về chàng, cho nên trước giờ Yên nhi luôn giấu kỹ tâm tư mình không để ai nhìn thấy.
Nhưng hiện tại đã khác, muội sắp trở thành nương tử của chàng rồi."
Nụ cười trên môi nữ nhân mặc giá y đẹp tựa hoa xuân chớm nở, mà nét đẹp đẽ này vô tình hay cố ý cứa rách từng đoạn tim gan Quân Dao:
" Yên nhi, với gia thế của nhà chúng ta nếu gả cho một tướng quân, một quan văn có chức vị muội cũng chễm chệ ngồi vào vị trí chính thất, sống cuộc sống kẻ cung người kính, tội gì phải làm một trắc phi nhỏ bé trong Nhị Vương Phủ? "
" Nhưng muội có chàng, trắc phi hay vương phi cũng chẳng quan trọng nữa.
Muội không giống tỷ, nói đổi là đổi, tỷ chỉ cần danh vị chính thê tướng quân phu nhân của Thượng Quan Gia, nhưng Ngữ Yên muội chỉ cần duy nhất một Đạm Đài Quân."
" Không được, ta lập tức vào cung xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, muội có thể gả cho bất kỳ ai chỉ trừ Đạm Đài Quân.
"
" Tại sao vậy chứ?"
Ngữ Yên gào lớn đầy phẫn uất, vùng vằng giật mạnh cánh tay nàng lại, không để nàng đi.
Quân Dao đau lòng, nhưng lại không nỡ đối xử nặng nề với nàng ta:
" Yên nhi, hôn sự là chuyện cả đời người, muội hiểu được bao nhiêu về con người ngài ấy, bên trong Nhị Vương Phủ còn có Ngụy Y Na, ai lại chịu cảnh chia sẻ trượng phu mình cho người khác, tâm địa Ngụy Y Na thế nào muội chưa từng nghe qua hay sao?"
" Chàng ấy sẽ bảo vệ muội, chàng ấy sẽ hết lòng yêu thương muội."
" Yên nhi, muội quá ngây thơ rồi."
" Tỷ tỷ, không phải trước đây tỷ cũng từng náo loạn Bạch Gia đến long trời lở đất chỉ vì muốn gả cho chàng sao? Vậy thì tại sao tỷ lại thay đổi ý định, nếu tỷ có thể nói ra mọi sự bất mãn trong lòng mình cho muội biết, thì muội sẽ nghe lời tỷ."
Quân Dao kinh ngạc, Ngữ Yên trước nay đơn thuần, đối với ai cũng chưa từng sinh lòng nghi hoặc, câu hỏi có thể dồn ép đối phương đến ngõ cụt này phải chăng Đạm Đài Quân đã dạy nàng ta?
Nếu nhất định phải nói ra nàng biết nói thế nào cho nàng ta hiểu, cái gì mà trùng sinh? Hoang đường như vậy bất kể ai cũng sẽ xem là mẩu chuyện phiếm lừa người, đằng nào cũng không thể giải thích.
Bạch Ngữ Yên cười giễu, xoay người, giấu hai dòng nước mắt vừa rơi dài trên má, ngồi xuống bàn trang điểm chỉnh lại giá y, đội vào mũ phượng lộng lẫy, tấm lưng mảnh mai như hoa sen dịu dàng chải tóc, nâng trâm vàng lên búi tóc thì thào:
" Nhị Vương Gia nói chàng thích nhìn thấy ta cài chiếc trâm này."
Sao lại như vậy? Quân Dao lệ rơi đầy mặt bất lực nhìn nàng ta, dù là mấy kiếp thì số phận Bạch Gia cũng chẳng thoát nổi cái tên Đạm Đài Quân khốn kiếp đó.
Nàng không cam tâm, quay người toan rời Bạch Phủ vào cung náo loạn đòi hủy hôn.
Nhưng có lẽ Ngữ Yên đã biết trước ý định trong lòng nàng, nữ nhân ngẩng đầu dùng đôi mắt ngấn lệ hướng theo, dứt khoát nói:
" Tỷ tỷ, nếu tỷ phá hoại hôn sự này nhất định Bạch Ngữ Yên muội sẽ khiến cho tỷ và cha hối hận."
Nàng quay đầu, thịnh nộ hỏi:
" Muội định làm gì?"
Nữ nhân lạnh nhạt, đôi mắt vẫn cứ tuôn lệ nhưng u lãnh đến ngạt thở:
" Sống không được như ý, vậy thì làm một hồn ma nương nhờ theo gió lạnh sớm tối bầu bạn bên cạnh chàng."
" Bạch Ngữ Yên.
"
Quân Dao tức giận rít giọng tên nàng ta, đồng tử đen nhánh vốn an tĩnh của nàng tóe đầy tia máu, nàng không tin nổi trên đời này lại còn có kẻ yêu điên dại Đạm Đài Quân hơn cả nàng của kiếp trước, nhưng thiên hạ rộng lớn đến thế sao nhất định kẻ xấu số đó cứ phải là nữ tử Bạch Gia.
Ngữ Yên đã chải chuốt lại gọn gàng, khẽ khàng đứng dậy đấu mắt với nàng:
" Tỷ tỷ, từ nhỏ muội luôn ngưỡng mộ tỷ có thể thanh khiết như sương, dịu dàng như lụa, bất kể nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn ôm chặt vào lòng, kể cả chàng cũng vậy.
Lúc tỷ nhất quyết gả cho chàng muội dường như đã triệt để từ bỏ luyến mộ tại lòng mình, nhưng tỷ lại trêu đùa chân tình đẹp đẽ mà chàng dành cho, nói hủy hôn là liền hủy hôn, chạy đến bên cạnh Tinh Húc, người mà trước đó tỷ chỉ nhìn y bằng ánh mắt chất đầy ghét bỏ.
Hôm nay tỷ lấy tư cách gì để cản trở mối hôn sự này? Trong mắt muội bây giờ hình ảnh duy nhất còn động lại chỉ là nữ nhân tâm tư phức tạp, ẩn chứa vô vàn toan tính.
Muội không muốn đạp đổ tình cảm khăng khít của chúng ta, thế nên xin tỷ hãy im lặng chúc phúc cho muội có được không?"
" Ý muội là nếu ta bất chấp hủy hôn sự này, muội sẽ đoạn tuyệt tình thân cốt nhục giữa chúng ta sao?"
Ngữ Yên cúi mặt, một thanh âm