Thân thể nữ nhân mềm nhũn quằn mình chống đỡ.
" Bọn chúng cùng Đạm Đài Quân đều đáng chết."
Âm giọng tuy nhỏ nhưng hữu lực của nàng đã chọc điên hắc y nhân, hắn trừng con ngươi phù quang lạnh tanh nhìn nàng.
" Chết đến nơi rồi vẫn rất biết mắng người, vậy thì xuống dưới âm tào địa phủ mà tạ tội với bọn họ đi."
Tàn Ảnh Đao nhắm vào ngực trái, hơi thở lẫn nhịp đập trong thời khắc cuối cùng như dùi trống mạnh mẽ đấm vào lồng ngực nàng: Tinh Húc, ta xin lỗi, không thể cùng chàng trăm tuổi bạc đầu.
Quân Dao nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch dưới lưỡi đao vô cùng bất lực, tứ chi đều bị hắn một lúc phong bế.
Tự giễu thay kết cục kiếp này vẫn là chết thảm: Ta thật vô dụng, thật đáng cười.
Cái chết cận kề, mơ hồ âm giọng quen thuộc truyền đến bên tai nàng, mông muội vô thực:
" Dao nhi, ta ở đây, nàng không sao chứ?"
" Tinh Húc, là chàng phải không? "
Thần minh tại thượng, vì sao kẻ ác lại có thể thuận lợi thập sinh, còn nàng chỉ muốn lấy lại chút công đạo cho mình lại là thập tử.
Mối thù còn đó, nợ máu chưa nguôi, ấy vậy mà kẻ phế vật như nàng lại vùi thây chốn này.
" Cha, nữ nhi bất hiếu, luôn khiến người nhọc lòng, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lai sinh có luân hồi khổ nạn, có trở thành hình hài nào cũng mong tiếp tục làm cốt nhục của người, báo ân sinh thành."
Tàn Ảnh Đao lạnh lẽo đâm xuyên qua da thịt nàng, từng đoạn tế bào tựa hồ bị cứa nát, vỡ vụn thống khổ.
Gang tấc nữa mũi đao sẽ chọc thủng trái tim nàng, nhưng đột nhiên lực tay khựng lại, máu từ vết thương tràn ra nhuộm kín trước ngực nàng.
Hắc y nhân trợn mắt, chệnh choạng đứng dậy ôm lấy thân thể nhức nhối của mình, khuôn mặt sát nhân tái nhạt khó coi.
Quân Dao lật người ngồi dậy thở dốc, cánh tay run run chịu lực gần như ngất đi, nàng cho rằng đoạn tay mà hắc y nhân đã chặt vẫn chưa thể loại bỏ tốc độ ngấm sâu của độc tính.
Độc tính lúc này vừa vặn chiếm cứ nhục thân hắn mà tung hoành, giống như nghìn vạn côn trùng ăn mòn xác thịt lần lượt chui rúc vào từng mảng tế bào mà cắn xé, hắn vật ra nền cỏ dại thảm thiết rên la.
Con ngươi trắng dã không từ bỏ, bằng tất cả sức cùng lực kiệt hắn liền gượng dậy, gào lớn:
" Tiện nhân, vậy thì ta sẽ kéo ngươi chết cùng."
Trảo thủ lao đến, nhanh tới mức nàng vẫn chưa kịp nhìn.
Tinh Húc xuất hiện xuyên thủng trường kiếm vào tử huyệt đối phương, hắc y nhân giữ y trảo thủ trừng trừng đôi mắt trắng đục về phía Quân Dao, độc tính cùng một lúc công tâm, ngũ quan xuất huyết, hắn gục xuống lập tức tử vong.
" Dao nhi, ta đến trễ rồi."
Tinh Húc vội vã đến bên cạnh nàng, hắn bàng hoàng nhìn thấy thân liễu chìm trong sắc huyết đỏ thẫm, nội tâm hỗn loạn cực kỳ.
Đáp lại hắn, Quân Dao chỉ khẽ mỉm cười, nàng sợ đây là hư ảnh nên cố sức đưa bàn tay trắng sứ lấm lem máu tươi lên gò má góc cạnh kia, cho đến khi chạm được da thịt ấm áp đó mới thôi hoài nghi.
Đột nhiên nàng thấy trước mắt mình vô cùng tối tăm, vầng nguyệt vừa lên liền tắt ngấm, vạn vật quay cuồng.
Kiệt sức, Quân Dao ngất lịm trong lòng Tinh Húc.
" Tướng Quân, thuộc hạ đã kiểm tra, hắc y nhân này là do Nhị Vương Gia phái đến.
Nhưng cũng thật kỳ lạ."
Tinh Húc vừa lắng nghe Tống Từ nói, vừa dịu dàng bế nữ nhân của hắn vào lòng:
" Kỳ lạ thế nào?"
" Hồi Tướng Quân, ám châm mà phu nhân đã hạ có chứa độc tính ăn mòn ngũ tạng, nhưng độc tính phát tác trên người hắn lại là loại hoàn toàn khác, gang tấc có thể đốt cháy bát mạch, tê liệt ngũ quan, tàn ác hơn là khiến người trúng phải toàn mạch máu đều một lần vỡ vụn."
Nghe đến đây Tinh Húc có phần kinh ngạc, ngoài nàng và hắc y nhân ra thì tại đây không xuất hiện thêm kẻ nào khác, thủ đoạn ra tay kín kẽ tàn nhẫn đến vậy lại chẳng để lộ bất kỳ dấu tích gì, người này nhất định không thể xem thường.
" Tống Từ, bắt đầu hôm nay trở đi tăng cường bảo vệ phu nhân, đối phương trong tối chúng ta ngoài sáng rất khó nắm bắt, đề phòng vẫn hơn.
Nơi đây nguy hiểm, chúng ta hồi phủ trước đã."
" Vâng, Tướng Quân."
Thân ảnh nam nhân nhanh nhẹn, Tinh Húc ôm chặt nàng trong tay giẫm khinh công bay vút sau tán cây đại thụ rồi biến mất.
Để lại vầng nguyệt trắng bạc và một thiếu niên đứng bối rối dưới kia, Tống Từ nhìn thật lâu Đan Quất đang nằm im trên nền cỏ dại, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng tiếp cận nữ nhân, mà lại còn gần như vậy, bảo hắn chém giết thì quyết không sợ hãi, nhưng những việc nâng niu, dịu dàng như Tinh Húc lại làm khó thiếu niên rồi.
Chần chừ một lúc Tống Từ đành một lần gạt bỏ tị hiềm, hắn vụng về đỡ thân thể nhu nhuyễn tựa sương, xốc ngược nha đầu lên vai mình vác đi, khi bước ngang qua thi thể hắc y nhân, Đan Quất khẽ mở mắt, lén thu lại Liên Hoa Ám Châm đã hạ trên người đối phương.
Mang Quân Dao trở về,