" Dao nhi."
Hắn gạt tay Đạm Đài Vu Nhiên ra khỏi người, đôi mắt chất đầy tội lỗi nhìn nàng.
Quân Dao cứ vậy mà bình thản bước vào, trên khuôn mặt thanh tú không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào quan tâm đến việc vừa trông thấy.
Nàng lại gần Vu Nhiên:
" Lục công chúa, chuyện đêm nay đã làm người kinh sợ, thần thiếp sai người sắp xếp một căn phòng sạch sẽ khác cho người, bây giờ có thể trở về nghỉ ngơi rồi."
Nàng ta cho rằng Quân Dao sẽ đùng đùng tức giận, chí ít cũng tỏ thái độ ghen tức đôi câu, chỉ cần giữa hắn và nàng xảy ra mâu thuẫn, vết nứt này sẽ là cơ hội để nàng ta chen vào, ấy vậy mà nữ nhân trước mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Lại nhìn sang Tinh Húc, hắn chăm chú quan sát sắc mặt Quân Dao, con ngươi đáng thương và tội nghiệp, khoảnh khắc này cho dù Đạm Đài Vu Nhiên có thình lình ngất vào lòng hắn, thì e Tinh Húc cũng sẽ không thèm để tâm.
Đạm Đài Vu Nhiên đan hai bàn tay tê lạnh vào ống tay áo, trầm mặc thầm nghĩ: Không sao, chỉ cần khiến Thượng Quan Tinh Húc sinh lòng nghi ngờ với cô ta, thì sớm muộn gì kế hoạch của mình cũng sẽ thành công, hôm nay đến đây thôi.
Đạm Đài Vu Nhiên từ phía sau nhìn chăm chăm vào góc nghiêng lạnh lùng của hắn:
" Trời cũng đã khuya lắm rồi, ta không quấy rầy Tướng Quân…cùng phu nhân nghỉ ngơi nữa, ta về phòng trước."
Quân Dao nhún chân hữu lễ, nhưng mãi Tinh Húc vẫn chẳng ngoảnh đầu, khiến sắc thái trên khuôn mặt mỹ miều trở nên sượng sùng.
Sau đó, Đạm Đài Vu Nhiên liền rời khỏi thư phòng.
" Dao nhi, mọi chuyện không giống như nàng đã nhìn thấy đâu."
Hắn khẩn thiết giải thích, Quân Dao chỉ dịu dàng cười:
" Ta biết."
" Nàng biết."
" Nếu chàng có tư tình đã không nhiều lần từ chối tình cảm của Lục công chúa."
Hắn đơ người, nội tâm như hai thái cực giằng xé nhau dữ dội.
Là chính hắn thầm mong mỏi nàng đừng hiểu lầm, đừng nghi ngờ sự thủy chung của hắn.
Nhưng vì sao khi nghe xong những lời Quân Dao nói, tim gan hắn lại bức bối khôn cùng.
Rõ ràng hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên vừa có hành động thân mật trên cả lễ giáo, nàng tận tường trông thấy cũng không lộ chút giận hờn.
Thú thật thời khắc này, hắn cho phép bản thân được hẹp hòi, thâm thúy nhìn sâu vào nụ cười trên môi nàng, muốn hỏi nhưng lại giấu kỹ trong lòng không nói: Nàng có thật sự muốn gả cho ta không? Hay ngay từ đầu, nàng lợi dụng ta để trả đũa Nhị Vương Gia.
" Tinh Húc, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi."
" Được.
Ta nghe nàng, đều nghe nàng."
Lúc hắn thốt những lời chiều chuộng này, gương mặt tuấn tú toát ra hàn khí, môi mỏng hơi cong nhưng không sâu đến độ hiện ra đồng tiền mép như mọi khi, ánh mắt có đăm chiêu nhìn nàng, nhưng không chất ngất si mê nữa, mà thay vào đó là muôn phần dò xét.
Heo hút cơn gió lạnh ùa vào, cả phủ Tướng Quân lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của những toán lính tuần tra, tăng cường canh phòng.
Ánh đèn trong phòng đã tắt, chút hơi ấm hắt hiu cũng đã phải nhường chỗ cho đêm đen.
Trong chăn, hắn lấy cánh tay mình làm gối, nghiêng thân ôm gọn cơ thể nhu nhuyễn của nàng.
Biết Quân Dao vẫn thao thức chưa ngủ, Tinh Húc thỏ thẻ bên tai nàng:
" Sao thế, không ngủ được à?"
Quân Dao xoay người, dúi gương mặt thơm ngọt mùi Huân Y Thảo vào lồng ngực hắn thở một cách muộn phiền:
" Ta đang nghĩ đến bọn người Thiên Minh Tông.
Vì sao chúng lại đột nhập phủ Tướng Quân, mục tiêu của bọn họ là chàng sao?"
Hắn dùng hai đầu ngón tay lành lạnh nâng cằm nàng:
" Nàng lo cho ta?"
" Chàng ngốc à? Chàng là phu quân của ta, sao ta lại không lo lắng."
Đúng rồi, nàng luôn lo lắng cho hắn, Khinh Châu, Hoang Vực một mình nàng xông vào hiểm nguy, một mình nàng chắn mưa, che gió mang hắn từ cửa tử trở về.
Vậy mà nhất thời hắn lại quên, vậy mà nhất thời hắn lại nghi ngờ nàng.
" Tinh Húc, sau này dù cho chàng có đi đâu, làm gì, nhất định luôn dẫn ta theo có được không?"
Nàng nhàn nhạt nói, đầu mũi lẫn theo e thẹn và thương cảm mà cay xè, nàng sợ hắn giống như trong mộng, huyết y đỏ thẫm, giữa thế gian vô thường một mình chống chọi với kẻ thù, đến chết cũng không thành ý nguyện.
" Sao thế?"
Hắn xoa đầu nàng, hưởng thụ thứ hương thơm thanh mát tỏa ra từ nếp tóc, người trong lòng nhẹ giọng:
" Ta muốn bảo hộ chàng, không để chàng gặp nguy hiểm."
Tinh Húc không trả lời, chỉ siết chặt hơn vòng tay to khỏe.
Hắn biết không? Lời này của nàng mấy phần cũng là thật, bỗng chốc Quân Dao thấy mình nhỏ bé, như Tiểu Bạch Thố nằm trong lòng hắn, ấm áp và được sủng ái đến nhường nào.
" Dao nhi.
Nàng…có yêu ta không?"
Nữ nhân đỏ mặt, nhưng yêu? Nàng cũng không biết nữa, thứ cảm giác hỗn loạn trong tim này và cả cảm giác cuồng nộ khi nhìn thấy hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên thân mật là gì?
Nếu phải mang so sánh thì lạ lùng thay không bì được với rung động non dại của lần đầu gặp Đạm Đài Quân, nếu nói là vì ân nghĩa lại càng không giống.
Đầu nàng đau như búa bổ, căng thẳng hút sâu vào người hắn giấu kỹ biểu cảm trên mặt mình.Quân Dao cũng muốn chất vấn chính mình, rằng nàng có yêu hắn không? Hay chỉ là thứ tình cảm ngộ nhận bởi vì muốn báo ân cho hắn.
Tinh Húc trầm lặng, đột nhiên lại cảm giác sợ câu trả lời của nàng, âm giọng trầm ấm trên đỉnh trán thì thào nói tiếp:
" Ninh thái