Hắn cho người giam lỏng nàng ở viện phía nam, ngày ngày ba bữa cơm canh chẳng thiếu, cứ vậy đã trôi qua hơn nửa tuần trăng, nhiều lần nàng sai người sang viện chính chuyển lời muốn gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, giải quyết khúc mắc, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối.
" Phu nhân, điểm tâm đã mang đến, người nên qua đó dùng bữa."
Quân Dao ngồi bên cửa sổ dùng ánh mắt ảm đạm để nhìn những áng mây xám màu trôi phiêu dật trên cao, nghe thấy tiếng Đan Quất gọi nàng cũng chỉ thuận mắt liếc nhìn rồi hờ hững quay đi.
Không thấy chủ nhân trả lời, nha đầu đặt khay thức ăn lên bàn gỗ quý, rồi chậm rãi bước lại gần, dè dặt hỏi:
" Phu nhân, người vẫn còn giận Đan Quất sao?
Quân Dao hơi cúi mặt:
" Ngươi nói xem, nếu Đại Lôi bị Thiên Minh Tông cùng Ô Quốc thành công lật đổ, vậy ta và chàng sẽ có kết cục gì?"
" Phu nhân, người vẫn còn một nơi để về."
Nha đầu nhíu mày xót xa.
Trên gương diễm lệ của nàng dần hiện ra nụ cười nhạt nhòa, đến mức có muốn nhìn cũng không nhìn kịp:
" Ngươi nói Thiên Minh Tông sao?"
Nàng hỏi bằng ngữ giọng đầy chế giễu, rồi chậm rãi quay sang nhìn nha đầu:
" Bát cháo độc đó là do ngươi giở trò?"
Đan Quất không dám trả lời chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Như đã rõ đáp án, Quân Dao khẽ nhắm chặt mí mắt, từ đáy tim dâng lên một nỗi chua chát tột cùng:
" Được lắm...!Người ta tin tưởng từng bước dẫn dụ ta vào bẫy, người ta yêu xem ta là kẻ thù, nhà không còn là nhà, đến cả bản thân mình ta cũng không biết được rốt cuộc ta là ai, ông trời thật biết cách trêu ngươi."
Đột nhiên Quân Dao bật dậy, tiến thẳng đến chỗ Đan Quất vươn tay ra bốp cổ nha đầu, ủy khuất trong lòng cùng với bi ai một lúc hóa thành cơn thịnh nộ dữ dội, lực cổ tay càng lúc càng tăng dần, khiến gương mặt nhỏ nhắn trong tay nàng nhăn nhó đến khó coi, Quân Dao như thể oán trách đăm đăm nhìn xuống:
" Đan Quất, ta tin tưởng ngươi như vậy, trước giờ chưa từng xem ngươi là hạ nhân tầm thường, tại sao lại hãm hại ta?"
Nha đầu khổ sở đáp:
" Phu nhân...nô tỳ chỉ làm theo...mệnh lệnh của Chưởng Môn, nô tỳ...không muốn hại người...nhưng..."
" Ngươi câm miệng cho ta."
Quân Dao kích động gầm lên, dù là bất kể lý do chết tiệt gì nàng cũng đều không muốn nghe tiếp, con ngươi nàng xám xịt xuất hiện hàng nghìn tia rạn nứt, như thể muốn nghiền nát sự giả dối trước mắt mình Quân Dao ra sức dùng lực siết chặt cổ đối phương, nhưng...đến cuối cùng kẻ rơi lệ lại là nàng, nội tâm không nhịn được mà tự hỏi: Ngươi thật sự muốn giết chết nha đầu này sao Bạch Quân Dao? Ngươi có thể nhẫn tâm sao?
Quân Dao cười trong nước mắt, bàn tay tàn nhẫn cũng bắt đầu run rẩy, đời này của nàng chung quy thật cô độc, yêu hận, ân nghĩa đến cuối cùng cũng chỉ một mình đương đầu với hàng vạn đợt sóng to, cái gì mà phu thê, cái gì mà tỷ muội, cái gì mà chủ tớ tất cả đều là giả dối.
Tay nàng dần dần buông lỏng, dưỡng khí mất đi quá lâu khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ ngầu, Đan Quất ngồi mọp trên đất tham lam hít thở.
Quân Dao xoay người, phẩy vạt áo rộng chấp hai tay sau lưng lạnh nhạt hỏi:
" Ngươi nói xem sau lưng ta ngươi đã làm bao nhiêu chuyện mà ta không thể biết rồi?"
Nha đầu ngước mắt nhìn lên, thành thật trả lời:
" Phu nhân, nô tỳ không có."
Bỗng lúc này bên ngoài hành lang tiếng bước chân dồn dập vang lên đang chạy về hướng phòng của nàng, một ma ma vận y phục tối màu đơn sắc bước vào, cùng vẻ mặt vô cùng bất ổn:
" Phu nhân, phu nhân."
Quân Dao quay người lại, không vui hỏi:
" Là chuyện gì thế Điền ma ma, bà từ từ nói sao phải hớt hải như vậy?"
Điền ma ma chưa kịp thở hết một hơi liền nói:
" Phu nhân, tin tức trong cung truyền về, Bạch Đại Nhân trên buổi thượng triều sáng nay bị người ta vu khống cấu kết với Ô Quốc, ngấm ngầm thực hiện âm mưu lật đổ Đại Lôi, dưới sức ép của bá quan văn võ, trong cơn thịnh nộ hoàng thượng đã cho người chém đầu sứ giả hòa bình mà Ô Quốc gửi sang, hạ lệnh nhốt Bạch Đại Nhân vào thiên lao rồi."
Quân Dao chấn động, lao vút lên túm lấy cổ áo Điền ma ma hỏi:
" Bà nói cái gì? Tin tức này có chính xác không?"
Điền ma ma hơi ngẩng đầu liền bị đôi mắt đỏ ngầu của nàng dọa sợ, lắp bắp trả lời:
" Hồi phu nhân...là sự thật...tin này được Tống Từ bảo người đưa về...không thể sai được."
" Vậy Tinh Húc, chàng ấy thế nào rồi?"
" Phu nhân, Tướng Quân không sao.
Hoàng thượng ra lệnh giải Bạch Đại Nhân vào thiên lao, ngài ấy cũng đành bất lực tòng tâm."
" Chàng ấy đã hồi phủ chưa?"
" Hồi phu nhân, vẫn chưa."
" Không được, ta phải đích thân vào cung một chuyến."
Quân Dao bước ra đến cửa liền bị hai thanh kiếm chéo trước ngực giữ lại, lính canh gác trước phòng nàng cúi đầu nghiêm nghị:
" Phu nhân, Tướng Quân có lệnh không có sự đồng ý của ngài ấy thì phu nhân không thể ra ngoài."
" Tránh ra."
Quân Dao lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
" Tướng Quân phu nhân người định đi đâu?"
Giọng điệu non nớt nhưng lại không kém phần mê hoặc này chẳng cần suy nghĩ cũng dễ dàng nhận ra là của Đạm Đài Vu Nhiên, nàng trừng đôi mắt ươn ướt về phía nữ nhân trong tử y tím nhạt đang dần bước đến.
Truyện Khác
" Tướng Quân phu nhân quên rằng bản thân đang bị giam lỏng hay sao? Không có sự cho phép của Tinh Húc, cô không thể ra ngoài."
"Tinh Húc" hai từ này nàng ta nói ra cũng thật tự nhiên, khiến lòng nàng đôi phần khó chịu.
Quân Dao