Bàn tay hắn đặt trên vai mềm của Đạm Đài Vu Nhiên, vô thức siết mạnh theo cơn đau thắt tại tim mà không hay biết làm tổn thương Lục công chúa.
Nàng ta nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ ấy rất lâu, bao nhiêu là biến động trong đôi đồng tử xám màu kia đều lộ rõ, Đạm Đài Vu Nhiên thầm tức giận trong lòng.
" Cô đến đây tìm Tinh Húc là có việc gì?"
Quân Dao không trả lời nàng ta, cổ họng nàng vô cùng khó chịu, cố gắng kìm giữ cảm giác muốn khóc, nàng run run nói:
" Tinh Húc, cha ta phải chịu khổ hình trong thiên lao, tất cả bá quan thân thiết đến nay lại vội vàng tránh xa vũng bùn nhơ, ta không cầu được bất kỳ người nào giúp đỡ, chàng có thể vì ta mà..."
" Nàng quay về phòng đi, chuyện này bổn Tướng không thể quyết định, thánh ý ai dám làm trái, cả ta cũng không ngoại lệ."
Quân Dao nheo mắt nhìn hắn, khi nàng định nói thêm gì đó thì Tinh Húc liền cướp lời:
" Còn nữa, ta ở trước mặt Hoàng Thượng đã nói rõ ràng với người, nàng và Bạch gia từ nay về sau cắt đứt quan hệ, không còn bất kỳ liên quan gì nữa, tốt nhất thời điểm này nàng ngoan ngoãn ở lại trong phủ, tránh gây rắc rối liên lụy đến Thượng Quan Gia, đặc biệt là đừng đi khắp nơi tìm người cứu giúp cha nàng nữa."
Quân Dao siết chặt ngón tay mình, cơn cuồng phong độc địa lướt qua tim, yết hầu chua chát lên xuống trong đau nhức:
" Chàng tuyệt tình đến thế sao?"
Hắn không trả lời, gắt gao nhìn chung Quỳnh Tương đặt gần tay mình: So với tuyệt tình và tàn nhẫn thì Tinh Húc ta sao sánh bằng nàng, từng ấy ngày tháng thế mà ta lại chẳng nhận ra nữ nhân bên cạnh mình giả dối thế nào, càng cố chấp hơn là luôn tự dối lòng rằng nàng cũng yêu ta.
Mắt Tinh Húc ửng đỏ, trông qua giống như đang tức giận.
" Thượng Quan Tinh Húc, xem như ta đã nhìn lầm chàng."
Nàng thất vọng quay đầu, mưa lệ tùy tiện vũ khúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trở về phòng, Quân Dao ngồi thất thần ở bàn gỗ, một đoạn trầm hương không đủ làm lòng nàng an tĩnh lại, cơn sóng trước lại nối tiếp sóng sau, hóa thành giông bão kinh hoàng quấy nhiễu tâm can nàng.
Đan Quất lo lắng an ủi nàng, nhưng dường như bi ai đã lấp mất mọi thứ xung quanh, khiến Quân Dao chỉ có thể vừa vặn nghe thấy nỗi đau trong lòng mình.
Bỗng nhiên đầu óc nàng trở nên mông muội, cứ mơ mơ hồ hồ mà ngất đi.
Vài canh giờ sau, khi nàng tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trên chiếc giường xa lạ, buồng ngủ cao rộng ẩn hiện trong ánh sáng nhàn nhạt vàng, bên ngoài không có tiếng gió, yên tĩnh đến lạnh lẽo dị thường.
Nàng bàng hoàng ngồi dậy, đập vào mắt là khung cảnh hư ảo khó tin, xung quanh ngập tràn nến hoa, căn phòng xa hoa như cung điện hoàng tộc.
" Thiếu chủ, người đã tỉnh."
Nàng quay sang nhìn, lại thấy Đan Quất vẫn cái vẻ tươi cười như mọi khi gọi mình, nhưng cách ăn mặc của nha đầu sao quá khác lạ, lục y nhạt sắc, đôi lục lạc bạc cài trên đầu và đai lưng Bạch Cốt quấn quanh thân.
Quân Dao cẩn thận xuống giường:
" Đan Quất, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"
" Thiếu chủ, đây là Thiên Minh Tông."
Nghe đến đây Quân Dao chấn động:
" Ngươi nói cái gì? Sao ta đến được đây?"
Nha đầu cúi mặt, một vẻ tội lỗi đáng thương:
" Thiếu chủ, là nô tỳ cùng Tiêu Hộ Pháp mang người về."
Chợt nhớ ra mùi trầm hương trong phòng lúc đó thật nồng đậm, lại thêm tinh thần nàng mệt mỏi quá độ nên không kịp nhận ra:
" Lẽ nào ngươi hạ thuốc mê vào trầm hương?"
Đan Quất không dám ngẩng đầu, co người quỳ dưới chân Quân Dao như một lời thỉnh tội, lòng nàng phức tạp không thôi.
Bên ngoài cửa xuất hiện một cái bóng lớn, dù không trực tiếp nhìn thấy diện mạo nhưng chỉ với dáng lưng thẳng tắp in rõ trên cửa, đủ để người ta cảm được khí chất hiên ngang đó.
Nha đầu chậm rãi tiến đến mở cửa, cung kính cúi đầu hành lễ:
" Đan Quất tham kiến Chưởng Môn."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Quân Dao nhận ra người đàn ông đang điềm tĩnh bước vào, nàng vô thức mấp máy môi:
" Lương Bạc."
Đan Quất đi ra ngoài, cẩn thận khép lại cửa.
Lương Tông Trạch đứng đối diện nàng, ông ấy nhìn rất lâu nữ tử trước mặt mình, không nói một lời.
Một lúc sau, nàng không kìm được ngập ngừng, hỏi:
" Người là phụ thân ruột của ta?"
Người ta thường nói vị Chưởng Môn Thiên Minh Tông lãnh đạm, vô tình, nhưng thời khắc ông ấy nhìn nàng sao lại dịu dàng quá thể, một loại cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, chỉ biết lúc trông thấy lòng nàng có đôi phần mềm mỏng lại.
Lương Tông Trạch mím môi cười vụng về, nụ cười nở trên khuôn mặt dày nỗi phức tạp khiến người ta cảm thấy khó nhìn:
" Con có chấp nhận được sự thật này không?"
Đồng tử Quân Dao run run nhìn, phải chăng ông ấy đang nghĩ đến cảm xúc của nàng?
" Ta không biết nhi nữ đã cách biệt nhiều năm của ta khi đối diện với người phụ thân như ta sẽ có biểu cảm gì, hận ta? Căm ghét ta vì đã bỏ rơi nó? Hay sẽ vui vẻ mà đón nhận? Thế nên ta đã không nói rõ với con ngay lần đầu gặp mặt."
Lương Tông Trạch trầm ổn nói, Quân Dao lặng đi, không dám tin người trước mặt mình là Chưởng Môn tôn kính của một tông phái sát thủ nổi tiếng tàn độc, có lẽ vì xa cách quá lâu nên dù cho có cảm thấy gần gũi đến đâu cũng chẳng sinh được lòng