Phía bắc Đồng Thành, một tòa dinh thự đẹp đẽ quý phái lẳng lặng đứng sừng sững, cột cổng cao ngất, hùng vĩ khí phái.
Hai hộ vệ đứng qanh, quần áo đoan chính, tinh thần chấn hưng. Cửa lớn mở một nửa lộ ra sân vật lạ dày như răng lược, xuyên qua đó người hầu đi tới đi lui không ngừng. Phàm đủ loại đều lộ ra sự giàu có và quyền thế của chủ nhân trong này.
Đêm đã khuya nhưng chính đường trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng. Một vị phụ nhân đoan trang quý khí vuốt ve một quyển tranh, lẳng lặng nhìn đến xuất thần. Một bóng người lơ đãng tiến vào.
- Tiểu thư - Hai nha hoàn đứng ở sườn cửa phúc lễ với nàng.
Trịnh Phi Yên gật đầu, mỉm cười đi vào chính đường:
- Đại nương.
Phụ nhân ngẩng đầu, thấy nàng liền cười ôn hòa:
- Phi Yên tới hả.
Vị phụ nhân khí chất bất phàm này chính là đương gia chủ mẫu thanh danh hiển hách của Trịnh gia, Cố Vân Nhu.
Trịnh Phi Yên ngồi xuống bên cạnh ghế trên, nhìn bức họa trên tay Vân Nhu:
- Đại nương, đây chính là bức họa năm trước đưa tới?
Mắt Vân Nhu lộ ra từ ái, nhẹ nhàng vuốt ve người trên tập tranh:
- Đúng vậy, đảo mắt lại qua thêm một năm.
Phi Yên cẩn thận nhìn bức họa, người trên tranh hình dáng rõ ràng, mặt mày thanh hoa như mực vẽ, có vài phần giống với đại nương, có lông mày cao ngất là giống phụ thân hơn. Đây là đại ca của nàng, người nối nghiệp duy nhất của Trịnh gia hiện nay.
Huyết mạch của nhà họ Trịnh ở Đồng Thành, từ tổ tông Trịnh Văn Hào phát triển đến nay, bất luận là đường làm quan hay kinh thương đều thông thoáng không bị ngăn trở, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, phát triển không ngừng, nói đến đây không biết khiến bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ. Muốn nói chuyện không sung mãn cũng chỉ có một chút, chính là Trịnh thị một cửa, con nối dõi đơn bạc.
Trịnh gia đến đời của Trịnh Tư Hào đã là ba đời đơn truyền. Nguyên bản xuất phát từ lo lắng về con nối dòng, sau khi Trịnh Tư Hào thành thân cùng chính thất Cố Vân Nhu xong, bởi vì nhiều năm không có con nên đành nạp thêm một vị di thái thái (vợ bé). Vị di thái thái cũng coi như không chịu thua kém, vào cửa không bao lâu liền có tin vui, nhưng vào lúc này chính thất nhiều năm không có bầu cũng lại mang thai. Song hỷ lâm môn tất nhiên khiến Trịnh Tư Hào mừng rỡ. Một năm sau hai người cơ hồ sinh cùng lúc, hơn nữa hai đứa đều là con trai. Chính thất Vân Nhu sinh ra là trưởng tử, di thái thái sinh ra là thứ tử, sinh nhật hai người con trai chỉ cách nhau mấy ngày.
Điều này khiến chủ mẫu lúc đó của Trịnh gia cao hứng đến hỏng, Trịnh Tư Hào lại tổ chức buổi tiệc lớn, cơ hồ người có uy tín danh dự trong thành đều được mời tới. Qua vài năm, vị di thái thái lại vì Trịnh Tư Hào sinh thêm hai con gái. Từ đó, Trịnh Tư Hào có trai có gái có thể nói là đường làm quan rộng mở, được cho là có cống hiến rất lớn trong sự nghiệp luôn không thịnh vượng hương khói của Trịnh gia. Chủ mẫu lúc đó của Trịnh gia thắp hương bái phật kính báo gia chủ, tuổi già hưởng niềm vui thiên luân, sau khi bốn cháu nội chậm rãi trưởng thành được vài năm thì rốt cục vui mừng nhắm mắt.
Chỉ là không biết vì cớ gì ba đứa con của Trịnh gia thế nhưng tất cả đều là người yếu nhiều bệnh.
Trưởng tử từ lúc sinh ra thể chất đã không tốt, từ lúc chưa đầy tháng thì chính thất Vân Nhu đã tự mình cho bú, một đường chăm sóc, ngay cả vú em cũng không mời, ngay cả như vậy thì đứa nhỏ vẫn vẻ mặt tái nhợt, đơn bạc không chịu nổi. Mà hai đứa con của di thái thái cũng gặp tai hoạ không ngừng, thường xuyên phải mời đại phu đến xem, một năm thì phải có hơn nửa năm là nuôi ở ấm sắc thuốc. Trịnh Tư Hào vì thế cũng tâm phiền ý loạn, không thể thoải mái. Nhưng ai biết, lo lắng ngày đêm như vậy cũng không được an ổn. Trịnh gia nhiều năm quát tháo thương trường, tài sản vô hạn lại liên tiếp gặp phải tai họa bất ngờ.
Đầu tiên là đứa con nhỏ nhất bị bệnh thương hàn, sốt cao không ngừng, hai tuổi liền chết non. Tiếp theo không qua vài năm, thứ tử chưa đầy mười tuổi cũng bệnh nặng