Triển gia bên kia rất nhanh có hành động, Triển Tổ Vọng hạ nhẫn tâm, đem chuyện hai chị em ở Đãi Nguyệt Lâu công khai xướng mắng ông ta bẩm báo một mạch cho cảnh sát nghe, tố các nàng xướng ca vớ vẩn, phỉ báng người khác. Hôm nay, một số lượng lớn cảnh sát hùng hổ đến Đãi Nguyệt Lâu, lấy ra bố cáo dán tại cửa, ra lệnh cưỡng chế chị em Tiêu gia 'đóng băng', đây hiển nhiên là muốn chặt đứt đường sống của hai chị em. Kim Ngân Hoa khuyên can mãi, nói thẳng nói ám chỉ, đưa tiền tặng lễ đều không có cách dàn xếp.
Vũ Phượng và Vũ Quyên là vai chính của Đãi Nguyệt Lâu, không có các nàng thì việc làm ăn của Đãi Nguyệt Lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Kim Ngân Hoa không có cách nào, đành phải nhanh chóng phái người đi tìm Trịnh lão bản.
Kim Ngân Hoa lại chạy đến phòng nhỏ của Tiêu gia, nói chuyện này cho hai chị em biết.
Vũ Quyên vừa nghe xong lập tức nổi giận:
- Buồn cười! Miệng sinh ra trên mặt ta, ta nghĩ gì hát đó, Triển gia bọn chúng có quyền gì mà quản! Triển gia này thật sự độc ác xuyên thấu, bọn chúng không đuổi tận giết tuyệt sẽ không dừng tay phải không!
Kim Ngân Hoa nói:
- Trước tiên ngươi đừng tức giận, việc cấp bách là tìm cách để người của cục cảnh sát mau chóng dỡ bỏ tờ bố cáo. Hiện tại, hai người các ngươi theo ta đi nói với khách quý của Đãi Nguyệt Lâu, ta sai người đi tìm Trịnh lão bản, chuyện này vẫn nên nhờ Trịnh lão bản ra mặt hỗ trợ giải quyết!
Ba người đợi thật lâu ở đại sảnh khách quý cũng không thấy Trịnh lão bản, Vũ Phượng im lặng lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, Vũ Quyên nóng vội đi tới đi lui, Kim Ngân Hoa không nhịn được nhíu mày thở dài. Ngay tại lúc Kim Ngân Hoa không chờ được nữa chuẩn bị tiếp tục phái người đi nhờ Trịnh lão bản thì tiểu tư nàng phái ra đi rốt cục dẫn một người vào, người tới không phải Trịnh lão bản mà là Trịnh Mặc.
Tiểu tư kia vốn tới Vân Thiên Lâu tìm Trịnh lão bản, nhưng được báo cho biết hiện tại Trịnh lão bản ở chỗ đại phong môi quặng, trong chốc lát không thể trở về. Vừa vặn đụng phải Trịnh thiếu gia xử lí sự vụ ở Vân Thiên Lâu liền đem chuyện nói cho cô biết. Trịnh Mặc vừa nghe xong, không nói hai lời liền theo hắn đến đây.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Mặc gặp mặt Vũ Phượng từ sau khi làm rõ thân phận ở lương đình. Lúc đến Trịnh Mặc cũng không biết Vũ Phượng ở trong này, Vũ Phượng cũng không ngờ sẽ đụng phải Trịnh Mặc lúc này. Chưa kịp chuẩn bị, hai người nhìn thấy đối phương đều giật mình.
Không biết ngoài cửa nổi lên mưa phùn từ khi nào, Trịnh Mặc đi nhanh đến nên không lo bung dù, lúc vào hơi ẩm đầy người, vài phần mỏi mệt vài phần chật vật. Khuôn mặt bị mưa phùn làm ướt, tiến vào bên trong nhà thì khí ấm bức người, tầm mắt có chút mông lung. Chờ đến lúc Trịnh Mặc thấy rõ mặt Vũ Phượng thì lòng trong chớp mắt lại đau đớn, mấy ngày nay, tiều tụy không chịu nổi sao chỉ có một cô.
Sau khi Trịnh Mặc tiến vào vẫn thất thần nhìn Vũ Phượng, hoàn toàn quên mất mục đích mình vội vàng chạy tới nơi này.
Còn Vũ Phượng, trừ bỏ giao mắt với cô ngoài ý muốn lúc đầu thì rất nhanh không ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào góc tường.
Kim Ngân Hoa bên này đã nghe xong tiểu tư nói qua, nàng nhanh chóng tươi cười nghênh đón Trịnh Mặc, tỉ mỉ nói cho cô biết chuyện cục cảnh sát dán bố cáo, hiện tại Trịnh Mặc cũng không còn ở phòng thu chi của Đãi Nguyệt Lâu, không phải là thủ hạ của nàng, mà là ông chủ nhỏ của nàng, thái độ của Kim Ngân Hoa đối với vị tiểu lão bản này đã trở nên thập phần cung kính.
Trịnh Mặc tự hỏi xong, nói:
- Cáo trạng này nếu là Triển gia làm, muốn bỏ bố cáo, trước hết phải khiến Triển gia rút đơn kiện mới được.
Kim Ngân Hoa nghe xong gật đầu:
- Cậu nói đúng. Bất quá Triển lão gia kia lần trước tức giận đến như vậy, muốn bọn họ rút đơn kiện chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Trịnh Mặc trầm mặc nửa ngày không nói chuyện. Vũ Quyên không nhịn được liền nhíu mi, ngữ khí có chút khiêu khích nói với Trịnh Mặc:
- Có phải thế lực phương bắc không lớn bằng phía nam không? Cho nên ngươi rất sợ đắc tội với Triển gia bọn chúng?
Sắc mặt Trịnh Mặc khẽ biến, cô nhìn Vũ Quyên, chắc chắn nói:
- Cho tới bây giờ ta chưa từng sợ Triển gia.
Kim Ngân Hoa nhìn Vũ Quyên như khoan, nha đầu kia thật sự e sợ thiên hạ không loạn, chẳng có nhẽ còn muốn khơi mào đại chiến nam bắc? Nhìn ra sắc mặt Trịnh Mặc vì câu này mà không tốt lắm thì Kim Ngân Hoa nhanh chóng khuyên giải:
- Trịnh thiếu gia, cậu đừng nghe nha đầu Vũ Quyên kia nói lung tung. Chúng ta mở tửu lâu, thứ dựa vào là bằng hữu, Triển gia lại là nhà giàu ở Đồng thành, việc này vẫn nên không nên làm thương hòa khí tốt đẹp!
Trịnh Mặc gật đầu nói:
- Kim đại tỷ, ý của ngươi