Vũ Phượng đầu váng mắt hoa, khó khăn đứng lên, mở mắt liền nhìn thấy Triển Vân Tường đang nhìn nàng chằm chằm, đi từng bước một tới chỗ nàng, vừa đi còn vừa cởi nút quần áo của chính mình, Vũ Phượng ôm vết thương trên cổ tay, nhìn hắn vẻ mặt âm ngoan ,cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, nàng không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói:
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Triển Vân Tường xấu xa nhìn nàng:
- Ngươi hỏi ta muốn làm gì? - Hắn nheo mắt lại, đột nhiên cười âm trầm rộ lên - Ta muốn giữ lấy ngươi! - Trong mắt Triển Vân Tường nhảy lên loại hưng phấn khi nhìn thấy con mồi trần truồng trước miệng - Biết vì sao ta muốn làm như vậy không? - Triển Vân Tường tới gần Vũ Phượng, nhìn nàng liều mạng lui về phía sau, co rúm sợ hãi thì càng trở nên hưng phấn thêm - Ta muốn chứng minh ta mạnh hơn Vân Phi, ta muốn chứng minh thứ hắn không chiếm được nhưng ta lại có thể có được, hắn dám câu dẫn lão bà của ta, cho ta thành có vợ ngoại tình, ta sẽ hủy đi nữ nhân hắn thích, làm cho hắn thống khổ!
Nói tới đây, Triển Vân Tường liền dồn sức đánh tới hướng Vũ Phượng, Vũ Phượng nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, hô to chạy trốn:
- Đừng...... - Nàng tránh được hai cánh tay Triển Vân Tường ôm tới trong nguy hiểm, chạy hướng tới cửa, nhịn đau hô - Cứu mạng...... cứu mạng...... - Còn không chạy được vài bước đã bị Triển Vân Tường túm lấy quần áo của nàng từ phía sau, Triển Vân Tường dùng lực kéo một cái liền kéo cả người Vũ Phượng lại, tiếp theo một bàn tay của Triển Vân Tường hung hăng tát vào mặt nàng.
Vũ Phượng đau á một tiếng, da thịt mỏng mềm trên mặt nhất thời xuất hiện dấu tay năm ngón màu đỏ, trước mắt nàng toàn sao, đau đến xém ngất xỉu, Triển Vân Tường nắm áo Vũ Phượng, dùng sức vung, nặng nề vứt Vũ Phượng lên giường.
Va đập mạnh khiến Vũ Phượng nhất thời tỉnh táo lại, nhìn Triển Vân Tường đã cởi áo khoác của chính mình, bắt đầu cởi bỏ y phục duy nhất bên trong, cho dù Vũ Phượng không từng trải qua việc này nhưng cũng biết đây là cánh cửa cuối cùng, Vũ Phượng sợ tới mức can đảm câu liệt, nàng nắm chặt vạt áo trước của mình, liều mạng lắc đầu lui lại, đau đớn kêu:
- Không được...... không được...... Chỉ cần ngươi vẫn là người thì không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này được!
- Nhờ công đức mà chị em các ngươi ca tụng, ta đã sớm không phải là người rồi, không phải sao? Ta là Dạ Kiêu! Ta là ma quỷ! Hôm nay ta cho ngươi biết, cái gì mới là Dạ Kiêu chân chính, ma quỷ chân chính! - Triển Vân Tường cười lớn kéo rơi áo đơn, ánh mắt hắn trở nên hung ác, mạnh mẽ bổ nhào lên giường, bắt đầu xuống tay xé rách nham nhở quần áo của Vũ Phượng.
Nỗi sợ hãi quá mức mãnh liệt cơ hồ trong chớp mắt đã đoạt đi hơi thở của Vũ Phượng, nàng thê lương kêu to:
- Không...... không được...... buông...... buông...... cứu mạng...... cứu mạng!
Vũ Phượng sợ tới mức thần chí không rõ, tay chân nàng đều sử dụng đến, đánh kịch liệt, giãy dụa, nàng xưa nay nhu nhược vô lực cơ hồ dùng khí lực toàn thân để bảo vệ trinh tiết của mình. Triển Vân Tường dùng hai tay vẫn không áp được nàng, trên mặt còn bị Vũ Phượng quơ quào lung tung cào cho vài đường. Triển Vân Tường bạo phát, hắn vung một cái tát xuống mặt Vũ Phượng, tiếp theo tay dùng sức kéo roạt một tiếng, áo Vũ Phượng đã bị xé rách, một bên vai trắng nõn hơn tuyết ngọc lộ ra. Vũ Phượng đã sớm nước mắt rơi như mưa, thống khổ gào thét điên cuồng khàn cả giọng:
- Cha...... Cha...... cứu con...... cứu con......
Triển Vân Tường tiếp tục ra sức cởi quần áo Vũ Phượng, mắt hắn miệng hắn, cả người đều bừng cháy lên. Đột nhiên trên lưng truyền đến một trận đau nhức, tay Triển Vân Tường run lên một chút, hắn cắn răng quay đầu nhìn thấy Vũ Quyên đang giơ nghiên mực cứng ném tới phía hắn:
- Đi chết đi! Triển Dạ Kiêu!
Triển Vân Tường sợ tới mức chết khiếp, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nhanh chóng tránh đi, Vũ Quyên tiếp tục cầm lên nghiên mực ném hắn, Triển Vân Tường lúc này lại sớm chuẩn bị, hắn lắc mình một cái liền lẻn đến phía sau Vũ Quyên, bay lên hung hăng đá một cước vào lưng Vũ Quyên. Vũ Quyên lập tức đau á một tiếng, nàng vốn vừa mới tỉnh lại, cả người còn lảo đảo, vừa rồi liều mạng sống chết ném Triển Vân Tường, giờ bị Triển Vân Tường dùng lực đá trúng nơi dễ bị tổn thương thì lập tức lao ngã trên mặt đất, cằm Vũ Quyên đập thật mạnh xuống, lập tức sứt ra một mảnh đầu máu.
Lúc này Vũ Phượng không biết rút ra một thanh chủy thủ từ chỗ nào, nàng xuất hết toàn lực, điên cuồng đâm tới hướng Triển Vân Tường, Triển Vân Tường quay đầu bất ngờ không kịp phòng bị đã bị nàng cắt vào cánh tay, một vệt máu lập tức đi ra. Triển Vân Tường đau đến kêu to, nhanh chóng trốn tránh. Triển Vân Tường nhảy lên khỏi mặt đất, vừa mới lên được cái bàn thì Vũ Phượng lại cắt một đường qua ống quần hắn, Triển Vân Tường đau kêu một tiếng lại nhảy xuống đất, hắn nổi giận chỉ vào Vũ Phượng:
- Đừng để cho ta bắt được ngươi! Ta nhất định giết chết ngươi!
Vũ Phượng lúc này đã sớm thần trí hỗn loạn, nàng đỏ mắt kêu to, không quan tâm vung chủy thủ đâm tới Triển Vân Tường, đuổi theo Triển Vân Tường khắp phòng chạy như điên, lúc này Vũ Phượng không cẩn thận giẫm phải mảnh sứ vỡ dưới chân, mảnh sứ lập tức cắt vào lòng bàn chân của nàng, cả người Vũ Phượng nhất thời giật một chút. Triển Vân Tường thấy đúng thời cơ, đang chuẩn bị vồ đến, lại bị Vũ Quyên bên chân ôm lấ ống quần, Vũ Quyên không đứng dậy nổi, dùng đầu ghì chân hắn. Triển Vân Tường nhất thời mất lực, ngã xuống, hắn quỳ rạp trên mặt đất hung hăng đạp Vũ Quyên vài cước, rốt cục tách được khỏi Vũ Quyên.
Triển Vân Tường loạng choạng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi đang muốn đánh về phía Vũ Phượng đang cuộn mình, cửa lúc này bị phá rầm một tiếng, Trịnh Mặc vọt