Trịnh Mặc bưng chén thuốc, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi, cẩn thận đưa đến bên miệng Vũ Phượng, Vũ Phượng mắt trong suốt nhìn cô, khẽ nhếch cánh môi uống xuống.
- Chị cả uống! Chị cả uống! - Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ ở bên cạnh hưng phấn kêu lên, Vũ Quyên vuốt đầu các em, mặt mày cũng hớn hở.
Vũ Phượng nhìn vẻ vui vẻ của các em thì trong lòng tràn đầy cảm động, nàng ôm lấy Tiểu Ngũ gần nhất vào trong lòng, xúc động nói:
- Cám ơn! Cám ơn các em yêu chị như vậy, giúp chị như vậy, cho chị động lực sinh tồn! Những ngày này, lời các em nói chị đều nghe được, xin lỗi, chị khiến các em thật khổ sở, chị...... chị bị tức đến hồ đồ, tức giận đến ngay cả nói cũng không được...... chị......
Vũ Quyên ôm lấy Vũ Phượng, thực nghiêm túc thành kính nói:
- Vũ Phượng, để chúng ta cùng nhau làm lại!
Vũ Phượng nhìn kiên định trong mắt Vũ Quyên kiên định, nặng nề gật đầu. Tiểu Tam, Tiểu Ngũ cũng vây lại, năm người Tiêu ôm chặt nhau.
Vũ Phượng trong mắt chứa đầy lệ nóng, ôm các em, ngực nàng tràn đầy cảm động vì tình thân. Ôm nhau trong chốc lát, nàng nhớ tới cái gì liền ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Trịnh Mặc đã không còn ở bên trong, Vũ Phượng không khỏi bị kìm lại, sương mù trong mắt xuất hiện tia nghi hoặc, còn có nét mất mát nhỏ.
--------------------------------
- Lão gia, thiếu gia đến.
Chưởng quầy Tề Thịnh cung kính cúi chào Trịnh lão bản, thấy được ám hiệu bằng mắt của Trịnh lão bản thì rất tinh ý lui ra ngoài. Trịnh Mặc đi đến trước bàn, quy củ gọi một tiếng:
- Cha.
Trịnh lão bản nâng nâng mí mắt, sắc mặt hơi có chút không tốt:
- Mấy ngày nay con đang làm gì?
- Chiếu cố Vũ Phượng và người nhà của nàng.
- Mặc nhi, ngay từ đầu cha đã công đạo với con cách xử sự của con người, vĩnh viễn phải phân nặng nhẹ, phải phân rõ thứ chính và thứ phụ. Mấy tháng qua con làm việc vẫn rất đúng mực, cũng khiến cha thực yên tâm. Nhưng lúc này đây, hành vi của con thật sự quá mức qua loa. Con hoàn toàn không để ý đến cục diện, ba ngày qua nếu không phải cha ra mặt thì con có biết Trịnh gia chúng ta đã đắc tội bao nhiêu khách không......
Trịnh Mặc cúi đầu, rung mi không nói lời nào. Trịnh lão bản lẳng lặng nhìn cô, giống như đang trầm tư:
- Cha cần một lời giải thích hợp lý.
Trịnh Mặc ngẩng đầu, đối diện với Trịnh lão gia:
- Con bỏ công việc ba ngày qua là vì Vũ Phượng đã bị tổn thương, con cần chiếu cố nàng, bảo vệ nàng, một bước cũng không thể rời khỏi.
Trịnh lão bản sắc mặt thay đổi, ông bình tĩnh chậm rãi nói:
- Con đang nói cho cha biết, con bỏ sự nghiệp không thèm để ý đến là vì một cô nương?
Trịnh Mặc cười nhẹ:
- Con từng nói với ngài, Vũ Phượng không phải cô nương bình thường - Bình tĩnh đón nhận ánh mắt sắc bén của Trịnh lão gia, Trịnh Mặc ánh mắt kiên định, trịnh trọng mở miệng - Nàng là người con quyết định muốn sống cùng cả đời. Con thích nàng, con muốn cưới nàng!
----------------------------
Đêm lạnh như nước.
Vũ Phượng ngồi dựa trên giường, nhìn trần nhà thất thần. Đột nhiên cửa mở ra, Vũ Phượng lập tức lấy lại tinh thần nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy tiến vào.
- Thế nào, không biết ta? - Trịnh Mặc đi đến trước giường, thấy Vũ Phượng kinh ngạc nhìn chính mình không nói lời nào thì buồn cười mở miệng.
Vũ Phượng rũ đôi mắt xuống, miễn cưỡng dời tầm mắt khỏi người Trịnh Mặc. Trịnh Mặc ngồi lên mép giường, vươn tay khẽ nắm cằm Vũ Phượng, đem đầu nàng chuyển hướng về mình, ánh mắt sáng rực nhìn nàng không nói lời nào, khóe môi cong lên một chút độ cong đẹp mặt. Vũ Phượng bị cô nhìn yêu thì mặt hồng lên, đành phải cắn môi mở miệng:
- Ngươi...... mới đi làm sao?
Trịnh Mặc dừng lại, cười nhẹ:
- Làm việc, chuyện quan trọng hơn.
- Vậy sao......
- Muộn như vậy ngươi chưa ngủ, là đang chờ ta sao?
Vũ Phượng nghe thấy ừ một tiếng, nàng yên lặng nhìn Trịnh Mặc:
- Mặc, xin lỗi...... mấy ngày nay...... ta...... ta......
Trịnh Mặc thấy nàng có chút vội thì cầm tay nàng:
- Đừng nóng vội, muốn nói gì chậm rãi nói, ta đều nghe.
Vũ Phượng nói chậm lại:
- Mấy ngày nay, kỳ thật ta, vẫn bị hãm trong một cảm xúc rất thống khổ mâu thuẫn. Ngươi biết không, người ta muốn nhìn thấy nhất là ngươi, người sợ hãi nhìn thấy nhất, cũng là ngươi...... - Vũ Phượng mặt mày ủ dột, nhìn tay nắm cùng một chỗ với Trịnh Mặc mà một giọt lệ rớt xuống.
- Vũ Phượng...... - Trịnh Mặc nóng nảy, đang muốn ra tay sát nước mắt hộ thì Vũ Phượng lại gắt gao nắm lấy tay cô, Vũ Phượng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Trịnh Mặc:
- Ngươi đừng động đậy, hãy nghe ta nói xong được không?
Vũ Phượng nâng tay lên, nhẹ vỗ về khuôn mặt trắng nõn của Trịnh Mặc, xúc động nói:
- Ta từng thề ở trong lòng, nếu có một ngày giao chính mình cho ngươi, nhất định sẽ là một thân thể bạch bích không tỳ vết...... - Nàng lại rơi xuống một giọt lệ - Nhưng mà thiếu chút nữa ta...... Xin lỗi Mặc...... Xin lỗi!
Trịnh Mặc ôm Vũ Phượng vào trong lòng, mặt không ngừng vuốt ve trán nàng:
- Đồ ngốc, là ta nên nói với ngươi mới đúng. Nếu ta đuổi tới sớm một chút, nếu ta phái người bảo vệ các ngươi sớm một chút, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy - Trịnh Mặc lau nước mắt trên mặt Vũ Phượng, đau lòng nói - Là ta nên cám ơn ngươi, là ngươi liều mạng bảo vệ trong sạch của chính mình mới không khiến ta vì áy náy mà thương tiếc cả đời. Đồng ý với ta, về sau đừng vì sự kiện này mà cảm thấy khổ sở, được không?
Vũ Phượng không ngừng gật đầu ở trong lòng Trịnh Mặc, hai tay gầy nhỏ gắt gao nắm vạt áo trước của Trịnh Mặc, ôn nhu dựa