Trịnh phủ.
- Đại ca, anh thật sự muốn thành thân cùng Tiêu tỷ tỷ sao? - Trịnh Phi Yên vui vẻ nói to.
Trịnh Mặc gật gật đầu, trên mặt lộ ý cười ấm áp đến cực điểm:
- Yên nhi, em sẽ sớm có chị dâu!
- Thật tốt quá! - Trịnh Phi Yên cao hứng cơ hồ muốn khoa chân múa tay sung sướng - Vậy hai người định ra ngày chưa?
- Còn chưa, lần này về chính là muốn thương nghị cùng cha mẹ chuyện này.
----------------------------
Thư phòng.
Trịnh lão gia ngồi ở ghế quá khổ, trầm tư nửa ngày:
- Con đã nghĩ kĩ? Con thật sự muốn cưới Vũ Phượng?
Trịnh Mặc nghiêm túc nhìn ông:
- Đúng vậy.
Thấy ông không nói lời nào, Trịnh Mặc lại nói:
- Con định ra hiệp nghị với ngài, ta sẽ nhanh chóng cho cha một câu trả lời thuyết phục khiến cha vừa lòng.
- Con nhất định cưới nàng?
- Vâng.
Trịnh lão gia nhìn Trịnh Mặc một trận, rốt cục ông đứng lên, chậm rãi thong thả đi đến bên người Trịnh Mặc:
- Nếu con thật sự có thể lấy lại tổn thất chúng ta mất đi do đám hỏi với Lâm gia - Trịnh lão gia gật đầu, chụp vai Trịnh Mặc - Như vậy thì cha đồng ý.
-----------------------------
Triển gia.
Tâm tình của Triển Vân Tường thật sự là cực buồn bực, Triển Tổ Vọng hạ lệnh nhốt hắn trong phòng đóng cửa tự hối, mỗi ngày hắn đi tới đi lui ở chỗ lớn bằng bàn tay này, đến mức quả thực sắp điên rồi.
Hôm nay hắn ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, lau mặt ăn vài thứ lại bắt đầu nhàm chán muốn chết, Triển Vân Tường xác thực không chịu nổi, hắn nổi giận đùng đùng mở cửa phòng chuẩn bị đi ra cửa, còn chưa được hai bước đã bị hạ nhân ngăn lại:
- Nhị thiếu gia, ngài không thể ra!
Triển Vân Tường trừng mắt:
- Ta chỉ đi một chút trong sân, không ra cửa lớn!
- Nhị thiếu gia, ngài vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi! Lão gia đã nói, ngài không thể bước ra cửa phòng.
Triển Vân Tường tức đến dậm chân nhìn một đám gia đinh đứng trước mặt, đành phải oán hận xoay người trở về phòng, chửi ầm lên:
- Nhà lớn cái gì chứ, tức chết ta!
Triển Vân Tường đặt mông ngồi vào ghế, bắt chéo chân, giận hô to gọi nhỏ:
- Thiên Hồng! Thiên Hồng! Chết ở chỗ nào vậy!
Lúc này ngoài cửa có một nha hoàn lặng lẽ đi vào nói:
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi và đại thái thái đã đi ra ngoài.
Triển Vân Tường vừa nghe đến đại thái thái liền phiền lòng, Thiên Hồng này luôn không phân rõ ai mới là mẹ chồng của nàng:
- Bọn họ đi đâu?
- Cái này ta cũng không biết. Nhưng mà nhị thiếu gia, có chuyện ta không biết nên nói hay không.
- Chuyện gì mà lén lút như vậy, muốn nói thì nói đi! - Triển Vân Tường vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nha hoàn đưa bọc nặng trên tay cho Triển Vân Tường, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Lúc ta ở phòng đại thiếu gia phát hiện cái này ở trong góc.
- Cái gì vậy? - Triển Vân Tường có chút sinh khả nghi.
Nha hoàn mở bọc ra:
- Áo choàng của nhị thiếu nãi nãi.
Triển Vân Tường đứng lên, hắn đoạt lấy cái áo choàng kia, mắt trừng như sắp rớt ra:
- Áo choàng của Thiên Hồng! Áo choàng của Thiên Hồng cư nhiên ở chỗ Vân Phi! - Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng.
Nha hoàn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Lần này Thiên Hồng ra ngoài cùng đại thái thái kỳ thật là lừa Triển Vân Tường để đến bệnh viện gặp Triển Vân Phi, lúc về nhà, trong lòng nàng còn tràn ngập lo lắng và áy náy với thương thế của Triển Vân Phi, hoàn toàn không biết đang có một trận tai họa đáng sợ chờ nàng.
Thiên Hồng đột nhiên giật mình khi rảo bước tiến vào trong phòng, đang từ từ đi vào phòng trong thì nghe thấy cửa đột nhiên cạch một tiếng đóng mạnh lại. Thiên Hồng nhất thời hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn thấy Triển Vân Tường âm u đi tới chỗ nàng, hai mắt tàn nhẫn độc ác như phải đánh chết nàng, Thiên Hồng bị ánh mắt hắn khiến cho lui lại, kích động nói:
- Vân Tường, chàng muốn làm gì?
Hai mắt Triển Vân Tường nhìn chằm chằm vào nàng, âm trầm nói:
- Ta muốn làm gì? Ngươi nên hỏi chính mình, đến tột cùng làm cái gì!
Áo choàng đỏ lửa bị Triển Vân Tường hung hăng ném trên đất, hắn chỉ vào Thiên Hồng gào lớn:
- Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ! Cư nhiên thật sự ở cùng một chỗ với lão đại ở sau lưng ta! Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ! Gian phu dâm phụ! - Triển Vân Tường vừa gào lớn vừa phẫn nộ xé rách cái áo choàng kia, roẹt vài tiếng, cái áo choàng thượng đẳng tinh xảo vô song đã bị hắn xé thành mảnh nhỏ.
Thiên Hồng nhìn vẻ gần như phát điên của Triển Vân Tường thì hoảng sợ liên tục lui về phía sau, giương mắt nhìn thấy Triển Vân Tường bỏ xuống mảnh vải trong tay, lửa giận tận trời đi tới chỗ mình, Thiên Hồng sợ hãi cực độ, nàng hét lên một tiếng rồi xoay người chạy ra bên ngoài. Nhưng đã chậm, hai tay Triển Vân Tường giống như ma trảo, khoảng khắc nàng xoay người đã hung hăng bắt được bả vai nàng. Trên mặt bị quăng một cái tát mạnh, Thiên Hồng nhất thời trước mắt đầy sao, lảo đảo gục trên mặt đất.
Thiên Hồng run run đứng lên, giương mắt liền nhìn thấy Triển Vân Tường hai mắt đỏ