Nam Cung Kiệt đáy lòng cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Nhạn Lạc một cái, âm thanh trầm thấp: “Ân”.
Phong Ngâm hướng Nhạn Lạc nở một nụ cười, bình tĩnh nói_: “Nhị vị ôn chuyện, kia Phong Ngâm không quấy rầy”._Nói rồi liền xoay người rời đi.
Nam Cung Kiệt đưa tay lên được một nửa, rồi sau đó ngượng ngùng hạ xuống không nói gì.
Nhạn Lac “A” một tiếng, sắc đỏ trên mặt đã thối lui, gọi Phong Ngâm lại_: “Ngươi chính là Phong Ngâm hộ pháp”.
Phong Ngâm xoay người, đáp lại_: “Đúng vậy”.
Nhạn Lạc từ đầu đến cuối đánh giá Phong Ngâm một phen, cau mày nói_: “Nói như thế, ngươi xem như là một hạ nhân, sao dám ở trước mặt Giáo chủ, Thiếu chủ dùng danh xưng (tên riêng), thấy Giáo chủ còn không quỳ xuống?”
Phong Ngâm nhất thời lại quên lễ tiết, bị Nhạn Lạc nói như thế, trên mặt liền hiện ra thần sắc có chút khó xử, liền bước ra từng bước trước mặt Nam Cung Huyền muốn quỳ xuống.
Nam Cung Kiệt ở phía sau kéo Phong Ngâm lại, thuận thế ôm Phong Ngâm vào trong ngực, làm cho lưng hắn dính sát vào trong ngực của chính mình, cằm để trên vai hắn, lạnh lùng nhìn Nhạn Lạc_: “Hắn không phải hạ nhân, ta không bảo hắn quỳ xuống, bất luận kẻ nào cũng đều không có tư cách bắt hắn quỳ xuống. Đừng tưởng ngươi là vị hôn thê của ta, là có thể tùy ý sai khiến. Hắn nếu muốn ngươi chết, ta lập tức cho ngươi chết không toàn thây”.
-Thiếu chủ!_Dù sao cũng là một nữ tử chưa hiểu thế sự, Phong Ngâm không thể lường được Nam Cung Kiệt lại có thể nói ra những lời ngoan độc như thế, vội mở miệng ngăn cản hắn.
-Kiệt!_Nam Cung Huyền không thể nhịn được nữa, quát ta_: “Có thể nói chuyện như thế với thê tử chưa xuất giá (còn chưa lấy qua cửa, thê tử tương lai) của mình như thế sao?”.
-Hừ!_Nam Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng_: “Mạng của ngươi, ngay cả so với một sợi tóc của hắn đều kém hơn”.
Nhạn Lạc từ đầu đến cuối trừng mở to hai mắt, đã bị dọa đến khí cũng không dám thở ra ngoài, chỉ ngơ ngác nhìn Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm. Trong mắt bao phủ hơi nước, nước mắt tràn ra thuận theo chảy xuống khuôn mặt thanh tú.
Nam Cung Huyền thấp giọng mắng nhi tử nhà mình, một tay kéo Nhạn Lạc đang nức nở, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu dỗ dành_: “ Xú tiểu tử này luôn nói chuyện không đúng mực, hắn chỉ là vui đùa ngươi thôi, đừng khóc.”
Nhạn Lạc nghe thấy Nam Cung Huyền cưng chiều mà an ủi, liền khóc lợi hại hơn, bàn tay hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, bộ dạng lê hoa đái vũ khiến cho người ta yêu thương.
-Ôi,.thôi đừng khóc, đừng khóc….._Nam Cung Huyền không còn cách nào khác, quay đầu trừng mắt Nam Cung Kiệt lúc này đang cười đến vui vẻ, kéo Nhạc Lạc đáng thương xoay người tránh ra.
Phong Ngâm thấy Nhạn Lạc nức nở vai một mình cũng gánh phần trách nhiệm, trong lòng cảm thấy rất không đành lòng, khẽ thở dài một hơi, nghiêng đầu nói_: “Thiếu chủ, ngươi làm quả thực quá mức….”
-Ngươi nghĩ ta thích nàng?_Nam Cung Kiệt