“Ngươi sao lại hồ đồ như vậy?”_Nhan Ca gỡ bàn tay đang lôi kéo mình của Nam Cung Huyền ra, chỉ kém không giơ tay ra tát một cái trên mặt hắn mà thôi_ “Ngươi không phải đã nói hiểu được tình cảm giữa Phong Ngâm và nhi tử của ngươi sao? Ngươi không phải muốn Phong Ngâm làm “con dâu” nhà ngươi sao? Ngươi đúng là tên hỗn đãn lãnh huyết vô tình. Nhan Ca ở trước mặt Nam Cung Huyền một mực trút ra buồn bực, vẻ trầm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Nam Cung Huyền cảm thấy chính mình thực ủy khuất, không biết tại sao hôm nay Nhan Ca tính tình lại phát hỏa lớn đến như vậy, ngượng ngùng nói_: “ Chính vì tin tưởng hắn, ta mới đem hắn bắt giam vào Huyền Nguyệt lâu, lại càng không có dụng hình. Với thân thể của hắn, quỳ ba ngày chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi còn lại quan tâm vớ vẫn cái gì”_Nói rồi đem Nhan Ca kéo vào ôm ấp, vỗ nhẹ lưng hắn.
Nhan Ca trong lòng phiền muộn ứ đọng, dùng hoàn toàn công lực hung hăng đẩy ra, thốt ra lời nói_: “ Chính là Phong Ngâm hiện tại đang có thai!”.
Cái gì?! Nam Cung Huyền đứng ngơ ngác, miệng mở ra không phát được một chút âm thanh.
Nhan Ca chưa nguôi giận, nghiêng người đi, giận dữ nói_: “ Ngươi cũng nên đoán được, đứa nhỏ trong bụng hắn tám chín phần là tôn tử của ngươi.”
-“Phong Ngâm, ….hắn…..hắn…..”_Nam Cung Huyền kinh ngạc vạn phần, trong tràn đầy không tin nổi.
Nhan Ca nhìn Nam Cung Huyền đang đứng ngây ngốc, lắc lắc đầu, đem chuyện Phong Ngâm có thể lấy thân nam tử mang thai cùng chuyện Nam Cung Kiệt vô cớ biến mất hơn một tháng từ đầu đến cuối một năm một mười (rõ ràng) kể cho Nam Cung Huyền nghe.
-“Thiếu chủ nói trong một tháng kia hắn chưa từng tỉnh lại. Vì vậy ngoài trừ Phong Ngâm, không người nào chân chính biết được đứa nhỏ kia là của ai.”_Nhan Ca liếc mắt Nam Cung Huyền_: “Chính là toàn bộ trên đời này, còn có ai có thể làm cho Phong Ngâm hộ pháp của chúng ta cam tâm tình nguyện phục vụ dưới thân?”
-“Phụ tử hai người các ngươi đều là đầu gỗ!”_ Nhan Ca buồn bực dùng chân đạp đạp xuống đất_: “Còn không mau truyền lệnh xuống dưới đem Phong Ngâm thả ra”.
Nam Cung Huyền vỗ vỗ sau đầu, đang muốn truyền lệnh, lại nghe gã sai vặt của Nhật Thiên các chạy nhanh tới_: “Bẩm báo Giáo chủ, Nhan tổng quản, Thiếu chủ đã tỉnh lại rồi!”.
-“Phong……Phong Ngâm…….”
Trong Nhật Thiên các, Nam Cung Kiệt thống khổ ôm lấy đầu. Chuyện cũ tình cũ một màn lại một màn xuất hiện trong đầu. Tình cảm mãnh liệt nhưng không có chỗ phát ra giống như búa tạ từng đòn nặng nề đánh vào trong lòng, đau đớn mà nứt ra. Tình cảm trong lúc tám năm cùng Phong Ngâm lúc thì hiện ra, lúc thì ẩn giấu đi, làm cho suy nghĩ của Nam Cung Kiệt dần dần trở nên hỗn độn.
Nếu như nói Nam Cung Kiệt đối với Phong Ngâm là mười phần yêu, thì sau khi từ Qủy Môn quan trở về đã khôi phục được hết