Ân Kỳ Uyên vẫn luôn ở phòng của Nhạn Lạc chờ nàng trở lại. Xa xa nghe âm thanh tiếng nàng đi đường, vội vàng đứng dậy mở cửa.
-“Nhạn nhi”_Ân Kỳ Uyên một phen nhảy ra ôm lấy Nhạn Lạc vừa bước vào cửa.
Nhạn Lạc lập tức vứt cho một cái xem thường, nhấc chân giẫm lên giày của Ân Kỳ Uyên rồi mới đẩy hắn ta ra.
Ân Kỳ Uyên cũng không có tức giận, ôn nhu nói_: “Phong Ngâm là theo nàng nói cái gì?”
-“Còn có thể là cái gì?”_Nhạn Lạc liếc Ân Kỳ Uyên một cái_: “Không phải là muốn ta giúp hắn lấy được giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nghĩ nghĩ_: “Hắn sao lại nghĩ tìm đến nàng nhờ vả?”
Nhạn Lạc tức giận_: “Ngươi còn hỏi là vì sao? Còn không phải là hiểu lầm giữa ta và ngươi có quan hệ sao?”_Bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn, Nhạn Lạc căm giận nói_: “Ta mới không có tốt bụng như thế, cứu một người muốn giết chính mình”
Ân Kỳ Uyên điểm nhẹ mũi Nhạn Lạc, cười nói_: “Hắn có tìm ngươi cũng vô dụng, bởi vì giải dược duy nhất trên đời này….”_Ân Kỳ Uyên thần sắc giảo hoạt nói_: “ Cũng không có ở trên tay ta.”
-“Ngươi…”_Nhạn Lạc kinh ngạc trừng to hai mắt_: “Ngươi không phải đã nói dùng linh ngọc đổi lấy giải dược sao?”
Ân Kỳ Uyên nhướng mi_: “Ta đều đã có chủ ý của mình”.
Nhạn Lạc lo lắng_: “Nếu như ngươi nuốt lời đắc tội với Huyền Minh giáo, tất sẽ khiến cho võ lâm một hồi phân tranh”.
-“Huyền Minh giáo là ma giáo, mọi người đều muốn giết. Nhà ta lại là chính phái đứng đầu. Nếu thật sự khơi mào phân tranh, bọn hắn chính là thất bại thảm hại.”_Ân Kỳ Uyên đắc ý nhướng mày_: “Nếu ta có thể có được linh ngọc, ở võ lâm xưng bá dễ như trở bàn tay. Một khi giang hồ hỗn loạn, đúng là thời thế tạo anh hùng, ta nhất định có thể ngồi lên cái ghế minh chủ võ lâm”.
-“Anh hùng? Ta phỉ nhổ! Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một đầu gấu chó* mà thôi!”_Nhạn Lạc không thể ngờ Ân Kỳ Uyên lại lòng dạ thâm sâu như thế, lại muốn tính kế toàn bộ giang hồ.
*nhất cẩu đầu hùng: ý chỉ những người nhát gan, chỉ tỏ vẻ ra oai.
Ân Kỳ Uyên ngượng ngùng sờ sờ mũi mình.
Khẩu khí bình thường lại, Nhạn Lạc tiếp tục nói_: “Chỉ có thời gian hai ngày, ngươi làm thế nào để Phong Ngâm tự nguyện giao ra linh ngọc?”
Ân Kỳ Uyên trầm ngâm nói_: “Cho nên sáng sớm ngày mai, ta muốn đi ra khỏi thành, đi gặp một người, hỏi hắn ta xem liệu có biện pháp gì?”
Nhạn Lạc như có điều suy nghĩ_: “Đi gặp Tiêu Hà Thần?”
-“Thông minh”_Ân Kỳ Uyên cười cười.
Ân Kỳ Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói_: “Thời gian không còn sớm nữa, nhanh một chút đi nghỉ ngơi”.
Chờ Nhạn Lạc gật đầu, Ân Kỳ Uyên cười rồi đi ra ngoài. Cho đên khi thấy bóng dáng của Ân Kỳ Uyên biến mất không thấy sau chỗ rẽ, Nhạn Lạc mới yên tâm bỏ đi tảng đá trong đầu mình, thở dài một hơi.
Nhạn Lạc lăn lộn khó ngủ một đêm, thật vất vả mới đợi sắc trời sáng ra, khoác kiện ngoại bào liền vội đi tìm phòng ngủ của Nhạn Thiên Nhai.
-“Nhị ca! Mở cửa nhanh!”_Nhạn Lạc kêu một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa, đang muốn tránh đi thì đã có người ở phía sau chụp lấy bả vai nàng. Nàng cả kinh có tật giật mình