Tay Nam Cung Kiệt đặt trên bụng Phong Ngâm run nhè nhẹ, loại kinh hỉ bất thình lình như muốn sắp sửa đánh vỡ tan y.
-“Sao, sao lại là như vậy…?”_Nam Cung Kiệt vừa nghi hoặc vừa hưng phấn nhìn Phong Ngâm_: “Nhan Ca rõ ràng nói ngươi đã….”
Nam Cung Kiệt có chút phẫn nộ, kiềm chế tức giận trừng Nhan Ca_: “Ngươi cư nhiên từ trước bụng dạ đã khó lường, nghĩ muốn đem Phong Ngâm rời khỏi ta….Ngươi!”
Nhan Ca bất vi sở động cười nói_: “Thiếu chủ không nên lớn tiếng nói chuyện, sợ là đứa nhỏ sẽ không tốt”.
Nam Cung Kiệt cắn chặt răng, tựa hồ như sợ dọa đến đứa nhỏ, không tự giác lấy tay đặt trên bụng Phong Ngâm, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, đồng thời cũng vì mình mà nổi giận, kiên định nhìn về phía Phong Ngâm nói_: “Ta tuyệt đối không có ý nghĩ này, ngươi nhất định là biết mà”.
Phong Ngâm cười rồi gật đầu, nắm chặt lấy tay Nam Cung Kiệt.
-“Vậy ngươi vì sao phải gạt ta? Vì sao phải tổn thương đến đứa nhỏ? Cho dù là vì nguyên nhân gì thì cũng không thể lấy sinh mạng đứa nhỏ ra mạo hiểm được.”_Nam Cung Kiệt hơi trách cứ mà cau mày.
-“Chính là, trên đời này thứ duy nhất có thể cứu được ngươi là linh khí của linh ngọc”_Phong Ngâm thống khổ nói_: “Ta lúc ấy, cũng không có biện pháp… Vốn muốn nghĩ sau khi thay ngươi giải độc….”
-“Liền rời khỏi ta, có phải không?”_Nam Cung Kiệt tức giận há miệng cắn lấy ngón trỏ của Phong Ngâm, rồi mới dùng đầu lưỡi liếm lên trên vết răng_: “Vĩnh viễn không được rời khỏi ta, nghĩ thôi cũng không cho”.
Phong Ngâm nhẹ nhàng nhíu mày, đau lòng nhìn Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt thở dài_: “Ngươi một chưởng kia đánh xuống, liền khiến hô hấp của ta như ngừng lại….”_Chưa nói ra liền an tâm thở ra_: “May mắn là các ngươi không xảy ra chuyện gì”.
Sở Tương Tích hít hít mũi, ôm tay nói_: “Cái này cũng tính là do công của ngươi”.
Nam Cung Kiệt khó hiểu nhìn Sở Tương Tích.
Sở Tương Tích giải thích_: “Phong Ngâm nói lúc hắn hạ chưởng là thông qua tay ngươi, ba phần công lực đã bị ngươi hóa giải hết phân nửa, mặc dù là động thai khí nhưng không đến nỗi làm cho thai nhi rơi xuống”_Sở Tương Tích chế nhạo cười_: “Ngươi cuối cùng cũng làm đúng được một việc”.
Nam Cung Kiệt hơi cúi đầu, vẻ mặt thống khổ, Sở Tương Tích thấy thế liền không hề nhiều lời.
Phong Ngâm luyến tiếc Nam Cung Kiệt khổ sở, nắm tay y an ủi_: “Ngươi còn làm đúng một chuyện nữa”_đón nhận tầm mắt của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm nhẹ giọng nói_: “ Đó là ngươi cho ta một đứa nhỏ”.
Sở Tương Tích hơi cười, suy nghĩ tình yêu là như thế nào mà có thể khiến cho hai phụ thân của Phong Ngâm yêu không chùn bước như “phi nga phác hỏa” , có thể làm cho Phong Ngâm và Nam Cung Kiệt cố chấp chờ đợi tình yêu như “tế thủy trường lưư”
*phi nga phác hỏa: thiêu thân lao đầu vào lửa
*tế thủy trường lưu: nhiều dòng nhỏ thì sẽ thành sông lớn, ý là kiên trì từng chút một sẽ nên việc lớn
Sở Tương Tích cười lắc đầu, xoay người liền đi ra ngoài.
Nam Cung Huyền và Nhan Ca nhìn nhau cười, cũng nhấc tay rời khỏi.
-“Từ từ!”_Nam Cung Kiệt thật tâm hôn sâu Phong Ngâm, rồi mới nói_: “Trong vòng ba ngày, ta muốn cùng Phong Ngâm thành thân”.
Phong Ngâm chấn động, ngẩng đầu nhìn ánh mắt kiên định của Nam