Sáng sớm ban mai.
Nam Cung Kiệt vẫn còn buồn ngủ mở mắt ra, thấy Phong Ngâm đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía mình. Gió thổi nhẹ làm hai bên tóc mai hắn bay bay, tay áo phất phơ. Nam Cung Kiệt lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy hạnh phúc thật tuyệt đến không thể tả được như thế.
-“Suy nghĩ cái gì mà lại thất thần như thế?…..”_Nam Cung Kiệt tùy tiện mặc vào ngoại bào, đi đến phía sau ôm lấy Phong Ngâm.
Phong Ngâm ngẩn ra, quay đầu lại_: “Tỉnh? Đầu có đau không? Ta cho ngươi ngâm trà nóng cho ngươi giải rượu”_ Phong Ngâm đẩy ta Nam Cung Kiệt ra, muốn đi pha trà cho y.
Phong Ngâm không được tự nhiên cúi thấp đầu, khoát tay lên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt tựa như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghiêng đầu ngủ ở trên vai Phong Ngâm, mắt nhắm lại_: “ Ngày hôm qua lăn đi lăn lại cả một ngày, buổi tối còn ngủ muộn như thế, ngươi sao lại không ngủ nhiều thêm một chút nữa?”
Phong Ngâm cười nói_: “Đã thành thói quen rồi, tới thời điểm sẽ tỉnh lại, muốn ngủ nữa cũng không ngủ được”.
-“Sao lại có thói quen như vậy?”_Nam Cung Kiệt thắc mắc hỏi_: “Huyền Minh giáo cũng không có định ra quy củ như vậy”.
-“Ngươi có còn nhớ chuyện ba năm trước không, có người nói dối xưng là cha của ta, muốn đem ta mang đi?”_Phong Ngâm thản nhiên nói
Nam Cung Kiệt rầu rĩ “Ừm” một tiếng_: “Đương nhiên là nhớ rõ”.
Phong Ngâm khẽ thở dài_: “Ta từ khi ra đời chưa từng gặp qua hình dáng hai người cha của ta. Lúc ấy cũng rất là hồ đồ, thấy hắn ta cùng với ta có bộ dáng vài phần tương tự, liền như thế tin hắn ta”.
Nam Cung Kiệt chôn đầu mình vào hõm vai của Phong Ngâm_: “Ngươi lúc đó đến xin ta, có thể hay không để ngươi đi cùng với hắn ta”_Nam Cung Kiệt dần dần siết chặt hai tay_: “Kỳ thật ta lúc đó vô cùng sợ hãi….”
-“Ta biết….”_Phong Ngâm cười nói, để tay ra phía sau xoa lấy tóc y_: “Ngươi luôn luôn không thích uống rượu, thế nhưng đêm hôm ấy, ngươi lại uống đến say mềm”.
Nam Cung Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu, khẩn trương hỏi_: “Ngươi…ngươi đều nhìn thấy?”
Phong Ngâm gật đầu, cười nói tiếp_: “Những chuyện ngươi làm hôm ấy, nói như thế nghĩa là không nhớ một chút nào sao?”
-“Ta đã làm cái gì?”_Nam Cung Kiệt lo lắng nhìn Phong Ngâm_: “Vô luận ta làm cái gì đối với ngươi, đều là do vô tình”.
-“Vậy sao?”_Phong Ngâm cố ý nhíu mi_: “Thì ra hôm đó ngươi hôn ta, cũng chỉ là do vô tình”.
Nam Cung Kiệt kinh ngạc nói không ra lời, không nghĩ tới thì ra chính mình sớm đã đối với Phong Ngâm làm việc “khinh thường” này, lập tức chột dạ cúi đầu.
-“Ngươi ôm lấy ta, bảo ta không cần đi, nói như vậy cũng là do say rượu mê sảng….”
-“Không phải!”_Nam Cung Kiệt cảnh giác ôm chặt lấy Phong Ngâm_: “Ta sợ ngươi sẽ rời khỏi ta, thế nhưng lại không muốn thừa nhận, muốn ra cũng không dám nói….Ta…..”_Nam Cung Kiệt càng nóng vội càng không biết mình nên làm gì, lông mày gắt gao xoắn lại.
-“Ta hiểu được”_Phong Ngâm cười nói_: “Kỳ thật tất cả ta đều hiểu”.
Nam Cung Kiệt nhìn