Ngày thứ hai, Sở Tương Tích bị Nam Cung Kiệt cho truyền gọi đang đi vào trước cửa Nhật Thiên các. Nghĩ muốn bước vào khỏi cửa thì đã thấy Nam Cung Kiệt đang ghé đầu lên bụng Phong Ngâm còn Phong Ngâm thì cưng chiều mà đem tay đặt trên đầu Nam Cung Kiệt, liền vội vàng không tiếng động lui ra ngoài đứng chờ.
-“Nghe không được….”_Phong Ngâm kiên nhẫn nhẫn khuyên Nam Cung Kiệt buông tha cho kế hoạch nghe được thai máy lần đầu tiên_: “Đứa nhỏ đã được hơn ba tháng, Sở huynh nói ít nhất cũng cần phải thêm một tháng nữa mới có thai máy…..”
-“Suỵt…….”_Nam Cung Kiệt làm như có thật, tiếp tục đem lỗ tai dán lên trên bụng Phong Ngâm_: “Nghe được!”.
Phong Ngâm hơi chút nhíu mày, nghi hoặc đem tay đặt ở bên hông bụng sờ sờ, chính mình căn bản một chút cũng không có cảm giác đứa nhỏ có động tĩnh gì, liền hỏi_: “Có động sao?”.
Nam Cung Kiệt tươi cười quỷ dị ngẩng đầu lên_: “Nghe được trong bụng ngươi có tiếng thì thầm”.
Nam Cung Kiệt sáng sớm đã hứng thú bừng bừng muốn nghe thai máy, ghé vào bụng Phong Ngâm đã hai canh giờ cũng không ngại mệt, chỉ đáng thương cho Phong Ngâm cả xương sống thắt lưng đều mỏi cũng để mặc cho y làm càn.
Nam Cung Kiệt sơ ý lúc này mới phát hiện ra dáng vẻ mệt nhọc của Phong Ngâm, vội ôm lấy lưng hắn giúp hắn dựa vào, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng_: “Là ta làm ngươi mệt đi, nếu không phải…….”
Môi Nam Cung Kiệt đột nhiên bị hai ngón tay của Phong Ngâm chặn lại, vẻ mặt Phong Ngâm hiện ra một tia tức giận.
-“Ngươi không phải đã nhớ lại chuyện ở hồ lạnh Huyền Băng rồi sao?”_Phong Ngâm buông ngón tay ra, vẫn như lúc trước ôm lấy mặt Nam Cung Kiệt, ôn nhu nói_: “ Ta muốn nghe không phải là những lời này….”
Nam Cung Kiệt nắm lấy tay Phong Ngâm, nhắm mắt lại ở trong lòng bàn tay hắn hôn sâu, rồi mới hít một hơi đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực_: “Ta yêu ngươi…..”
-“Còn thiếu…”_Phong Ngâm ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thấy nghi vấn trong mắt Nam Cung Kiệt_: “Còn có hai vật nhỏ này nữa”.
Nam Cung Kiệt bừng tỉnh ngộ, đưa tay phủ lên cái bụng nhô ra của Phong Ngâm, cười xin lỗi_: “Còn có tụi nhỏ nữa”.
Phong Ngâm cười để tay lên trên mu bàn tay Nam Cung Kiệt.
-“Ta yêu các ngươi”_Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng hôn lên thái dương của Phong Ngâm, ghé vào lỗ tai hắn nỉ non_: “Ta yêu tất cả các ngươi”.
Phong Ngâm ôm lấy tay Nam Cung Kiệt, ngả đầu chôn sâu vào trong cổ y.
Nam Cung Kiệt một câu có, một câu không cùng Phong Ngâm nói chuyện với nhau, điềm điềm mật mật*( ~ngọt ngào) nói một chút những lời tâm tình buồn nôn, thổn thức than nhẹ nói một chút về chuyện ngày xưa, thật cẩn thận nói một chút lo lắng đối với tương lại không thể biết trước được. Trong không phí phiêu tán nhu tình nồng đậm, lại tràn ngập chút ưu sầu thản nhiên.
Nam Cung Kiệt không nghe thấy tiếng Phong Ngâm đáp lại, biết hắn đang ngủ, khóe miệng không khỏi cong lên, nghĩ đến tình huống ngày hôm nay cùng với lúc ở hồ lạnh Huyền Băng hoàn toàn tương phản, Phong