Ánh sáng chói mắt dừng lại trên bệ cửa sổ, Phong Ngâm khẽ mở mắt ra, trong ánh trăng mờ cất tiếng gọi bóng người đang ngồi ở mép giường_: “Kiệt”
Thanh âm của Phong Ngâm yếu ớt mà mơ hồ, Nam Cung Kiệt cúi người dán ở bên mặt hắn hỏi_: “Hôm nay cảm giác như thế nào?”.
Phong Ngâm khó khăn cử động, giọng nói mang theo một ít oán trách_: “Mệt, đứa nhỏ cũng động gay gắt”
Nam Cung Kiệt cười hôn khóe mắt Phong Ngâm, bàn tay to khẽ vuốt bụng Phong Ngâm, lời kể đứt quãng lại việc Sở Tương Tích sáng sớm báo cho biết chuyện của mình, nhưng mà cắt bớt giấu giếm một ít câu.
-“Ngươi nghĩ sao vậy?”_Nam Cung Kiệt lẳng lặng chờ Phong Ngâm trả lời.
Phong Ngâm cúi đầu nhìn cái bụng đội lên của mình, thêm chút suy tư liền kiên định nói_: “Ta tin tưởng hắn”.
Đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt không có nửa điểm dị nghị liền gật đầu đáp ứng hắn.
Cho Phong Ngâm nuốt viên thuốc vào, Nam Cung Kiệt nhân cơ hội điểm huyệt ngủ của Phong Ngâm. Hai người một trước một sau xếp chân ngồi ở trên giường, Nam Cung Kiệt chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể Phong Ngâm.
Chân khí truyền đi chung quanh, Nam Cung Kiệt ngưng thần nín hơi miễn cưỡng đả thông mấy chỗ yếu mạch của Phong Ngâm, liên tục không ngừng dùng động lực thúc đẩy dược lực khuếch tán.
Qua một canh giờ, chân khí của Nam Cung Kiệt cơ hồ kiệt quệ, cũng không duy trì được nữa liền thu lại, đỡ lấy thân thể trầm nặng của Phong Ngâm đặt xuống giường, dùng ống tay áo xóa đi vết máu chảy xuống ở khóe miệng.
Sắc mặt Phong Ngâm hồng nhuận rất nhiều, hô hấp cũng dần thay đổi vững vàng hơn. Nam Cung Kiệt một bên che miệng ho khan, một bên quyến luyến nhìn Phong Ngâm, tâm tình vui sướng không nói nên lời.
Cúi đầu nhìn trên áo đơn nguyệt sắc của mình loang lổ vết máu, Nam Cung Kiệt vội vàng đi thay đổi xiêm y sạch sẽ, liền sau đó ngồi ở mép giường năm lấy tay Phong Ngâm, âm thầm điều chỉnh khí vẫn còn đang rối loạn trong cơ thể.
Phong Ngâm tỉnh lại đã là sau sáng sớm ngày thứ ba.
Trong ba ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, Ân Kỳ Uyên lấy tiếng xấu tà giáo của Huyền Minh giáo, xui khiến võ lâm tứ đại môn phái cùng Huyền Minh đối địch. Tứ đại môn phái cũng vì đoạt được danh hiệu đệ nhất đại phái võ lâm mà tranh nhau hô ứng muốn trừ đi tà giáo, cũng rục rịch chuẩn bị cho một cuộc chém giết.
Nam Cung Kiệt đã đoán được hành động lần này của Ân Kỳ Uyên. Ngay từ lúc Ân Kỳ Uyên bắt đi Phong Ngâm, hôm đó liền âm thầm phái một đám tử sĩ lẻn vào tứ đại môn phái, một khi có náo động là liền trong ngoài đánh từ hai phía.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong ứng chiến nhưng Nam Cung Kiệt vẫn lo lắng. Phong Ngâm vừa mới từ Qủy Môn Quan bước ra ngoài, võ lâm nếu có phân tranh đối với Phong Ngâm có hại vô lợi.
Ở một khắc Nam Cung Kiệt nhẹ giọng thở dài, Phong