Mặc dù là nha hoàn, nhưng lại là tỷ muội từ nhỏ lớn lên bên nhau của đại phu nhân.Đáng tiếc, lại bởi vì thể chất yếu đuối, chưa từng tập võ, sau khi sinh Bạch Đông Lâm, đã khó sinh mà tạ thế.Trong phủ tướng quân này lại không xuất hiện một đoạn cẩu huyết bên trong tiểu thuyết hắn đọc ở kiếp trước, không có người hầu ác làm xằng làm bậy, ngược lại đều cung cung kính kính với hắn.Cũng không có huynh đệ tỷ muội bắt nạt hắn, ngược lại bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất, lại từ nhỏ không có mẫu thân, nên đều càng thêm yêu thương hắn.Đại phu nhân càng là đối xử với hắn như con trai ruột của mình.“Không lẽ ta không phải là nhân vật chính? Mà là diễn viên quần chúng?”Không có bàn tay vàng cũng thôi đi, đến hoàn cảnh sống tàn khốc cũng không có, khiến cho Bạch Đông Lâm hoài nghi bản thân mình là một người đóng vai phụ, về sau gặp phải nhân vật chính trời định, tặng kinh nghiệm, tặng phúc lợi, nhận xong công việc là tan làm.Càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ xa vời, cần phải nhanh chóng tiếp xúc tu luyện, không có bàn tay vàng thì chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân mình.Đáng tiếc, quy định của Bạch gia chỉ có tròn mười sáu tuổi mới có thể tập võ, tập võ quá sớm nhẹ thì ảnh hưởng đến trưởng thành, nặng thì trực tiếp luyện thành tàn phế.“Chỉ có thể nghĩ biện pháp để nhị ca giúp đỡ, tông môn xếp top mười, không thể nào sẽ hạn chế tuổi tác luyện võ! Nhị ca có thể là năm sáu tuổi đã đã được một lão đạo sĩ đón đi.”“Cho nên, điều trước mắt ta có thể làm, chỉ là nuôi tốt con chim của nhị ca.
Nể mặt ta vất vả nuôi chim, cho ta mười bản tám bản thần công bí tinh, hẳn là rất hợp lý đi?”Con đường siêu phàm sao mà khó thế, không có người dẫn đường, muốn tiếp xúc với thế giới kia đúng là khó như lên trời.Bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ con đường theo đuổi sức mạnh siêu phàm.
Chỉ có người nắm giữ sức mạnh, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình.Một đời này, hắn không muốn lại tầm thường không có gì nữa, hắn muốn nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình!Kiếp trước chết một cách khó hiểu, kiếp này phải sống rõ ràng.Bạch Đông Lâm đi ra khỏi trường tư thục, trực tiếp trèo vào xe ngựa dừng ở cửa.Phủ đệ của Bạch gia chiếm diện tích rất lớn, đi lại giữa các viện lớn cần dùng xe ngựa thay vì đi bộ.“Đi chỗ đại nương của ta.”“Được, thiếu gia, người ngồi chắc.”Bạch Đông Lâm xuống xe ngựa, sau cửa đã có nô bộc chờ đợi đã lâu, vội vã mở cửa lớn ra."Thập tam thiếu gia, ngài tới rồi, phu nhân đã đợi ngài ở điểu xá.""Ừ, biết rồi."Không cần người dẫn đường, Tử Vân Các mà trong trí nhớ hắn