Như vậy cũng tốt.
Lần đầu gặp mặt chỉ sợ cũng là lần cuối, không có tình cảm có khi lại là chuyện tốt.Sau khi dừng bút, Bạch Lệ gọi Bạch Đông Lâm bước lên phía trước, khoác tay lên vai hắn rồi dùng chân khí kiểm tra tình trạng cơ thể của nhi tử, sau đó nói một câu: không tệ.Hắn ta ném cho Bạch Đông Lâm một tấm lệnh bài, để hắn tự đi đến Võ Các.
Hắn có thể tuỳ ý lựa chọn võ thuật trong đó mà luyện tập.Bạch Đông Lâm cầm lệnh bài rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến Võ các.Võ các được xây dựng giữa một đại viện, là một toà nhà ba tầng.
Toàn bộ tòa nhà được làm bằng sắt đá cứng rắn, không sử dụng chút gỗ nào để phòng ngừa hỏa hoạn.Khu vực xung quanh Võ các có rất nhiều nhà ở.
Bên trong là một đám lão nhân, tất cả đều là người lớn tuổi có vai vế trong gia tộc của Bạch gia.Bọn họ coi nơi này như một viện dưỡng lão.
Cả đám người ngồi phơi nắng, uống trà nói chuyện phiếm, chơi cờ, đọc sách, vẽ tranh… nhìn rất chi là vui vẻ.Chuyện canh gác Võ các giống như chỉ là tiện tay, lý do chính mà bọn họ đến đây vẫn là để hưởng thụ cuộc sống về hưu.Đừng nhìn chỗ này toàn mấy lão già râu tóc bạc phơ, thật ra bọn họ đều là cường giả Chân Khí Cảnh viên mãn.Tuy không còn ở trạng thái đỉnh phong như khi còn trẻ, nhưng như vậy cũng thừa đủ để bảo vệ Võ các.Dù sao trong Võ các cũng toàn là võ công phàm tục, chỉ cần không có tu sĩ ra tay thì bọn họ có thể ứng phó được.Bạch Đông Lâm bước vào viện, lấy lệnh bài ra, hai tay ôm quyền, nói:“Bái kiến các vị trưởng bối, vãn bối Bạch Đông Lâm tới Võ các để chọn lựa võ công!”Một trong những lão giả liếc nhìn lệnh bài rồi nói:“Đi đi, tự vào đi, đừng quấy rầy bọn ta đánh cờ!”Những người khác còn không buồn rời mắt khỏi bàn cờ.
Bạch Đông Lâm gật đầu, cất lệnh bài rồi đi vào Võ các.Võ các có ba tầng, loại thư tịch ở mỗi tầng lại khác nhau.Tầng thứ nhất là tất cả các loại kỳ văn dị sự, y thuật thảo dược, rèn luyện sắt thép, các kiến thức kỹ thuật về nông lâm ngư nghiệp, phong thổ, bản đồ, khoáng sản… ở Nam Dương và một số quốc gia xung quanh.Tất cả thư tịch ở tầng thứ nhất đều liên quan đến các khía cạnh của cuộc sống, cực kỳ phức tạp, nhưng Bạch Đông Lâm lại rất hứng thú với mớ kiến thức này.
Hắn mới đến đây chưa được bao lâu, gần đây toàn bận rộn luyện võ, thiếu rất nhiều kiến thức căn bản trong cuộc sống.Một kẻ đã trải qua hai đời như hắn biết rõ một đạo lý: tri thức là vô giá, học nhiều chưa bao giờ là sai.Có lẽ hắn sẽ ở lại Bạch gia một năm, lúc rảnh rỗi có thể đến đây đọc sách vậy.Thư tịch ở tầng thứ hai ít hơn nhiều, bên