Ai cũng biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, không muốn thành con chuột bạch nhỏ thì đừng để lộ sự khác biệt của mình.Hắn đến hồ nước cạnh đó dọn dẹp sạch sẽ vết máu, chỉnh đốn lại xiêm y, lạnh nhạt đi ra ngoài.Lúc này hắn chỉ mong mau mau trở về tiểu viện của mình, nghiên cứu cái siêu năng lực của mình cho rõ ràng một chút.
Thế là hắn còn chẳng liếc mắt tới ba con tuyết điêu ở trên giả sơn.Nuôi chim? Còn nuôi cái gì nữa!Hắn đi nhanh ra khỏi điểu xá, đưa mắt liếc gã sai vặt đang đợi ở bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra."Nói với đại nương của ta một tiếng, ta về đây.""Dạ, thập tam thiếu gia!"Hắn ngẫm nghĩ rồi vẫn không đến gặp đại nương.
Y phục hắn bị cào nát rồi, Bạch gia đại phu nhân này thật sự không phải người bình thường, khótránh khỏi việc sẽ bị nhìn ra gì đó.Để tránh khỏi việc bị chú ý, hắn vẫn nên nói cáo biệt cho thỏa đáng.Dù sao vài ba ngày cũng sẽ gặp mặt, hắn nghĩ đại nương sẽ không suy nghĩ nhiều.Chuyện quan trọng nhất hiện tại là sự thay đổi của cơ thể mình.Đây chính là vốn liếng mà sau này hắn có thể dùng để sống yên phận ở thế giới này.
Hắn sẽ ăn sung mặc sướng hay ăn trấu nuốt tro thì phải xem thay đổi này rồi.Hơn nữa, trong lòng hắn thoáng có cảm giác rằng siêu năng lực này cũng không chỉ đơn giản là tái tạo siêu tốc.Hắn ra khỏi Tử Vân Các, bước một bước lên xe ngựa."Trở về Thanh U Tiểu Trúc!""Ngài ngồi vững nhé, thập tam gia!"Thanh U Tiểu Trúc nằm tựa vào Tiểu Hồi sơn, tứ hợp viện không lớn không nhỏ, xung quanh trồng đầy cây trường thọ bốn mùa tươi tốt.Kiến trúc gần nhất cũng cách nơi này hơn một, hai trăm mét, tiểu viện tĩnh mịch, vắng vẻ, nhưng Bạch Đông Lâm lại cực kỳ thích chỗ này.Đây cũng chính là thứ duy nhất mà vị mẫu thân hắn chưa bao giờ gặp để lại cho hắn.Đuổi lão bộc đi rồi, Bạch Đông Lâm đi trên con đường nhỏ lát đá, đi nhanh tới cửa.
Hắn nhìn lại dấu hiệu mình để ở mấy chỗ một chút, thấy chúng không thay đổi gì mới yên tâm mở cửa lớn ra.Hắn mới tới thế giới này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, chẳng qua là cảm nhận về nguy cơ của mình tương đối lớn mà thôi.Trong viện không có một bóng người.
Ngày thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, Bạch Đông Lâm đã đuổi mấy nha hoàn, nô bộc ra ngoài.Kiếp trước hắn đã độc lai độc vãng thành tính, cũng lo một số thói quen của mình kiếp trước sẽ ảnh hưởng đến hành vi cử chỉ, tạo ra phiền phức không cần thiết.
Hắn cũng không quá yên tâm về những nha hoàn, nô bộc này, có thể là vì kiếp trước hắn đã thấy quá nhiều âm mưu quỷ kế!Vừa hay như vậy cũng dễ kiểm tra bàn tay vàng của bản thân.Bạch Đông Lâm đi tới phòng ngủ, lật gối lấy một thanh chủy thủ còn trong vỏ.Vỏ thanh chủy thủ được làm bằng vàng, bên trên điểm xuyết mấy viên bảo thạch,