Sao? Mùa đông này thập tam thiếu gia cũng mới tròn mười hai thôi phải không? Phần lớn đều là tròn mười bốn tuổi mới tiến hành khảo hạch.
""Muốn khảo hạch trước hạn, chuyện này…”Ngô Thanh Liên muốn nói lại thôi, bao nhiêu năm nay, không phải con cháu nào của Bạch gia cũng có thể nắm giữ hoàn toàn Thần văn, cuối cùng cũng toàn là kẻ ngốc đến mười bốn tuổi rồi vẫn chưa học được.
Nhưng đó cũng là học đến sau mười bốn tuổi.
Nếu bây giờ thả người trước hạn, học được rồi thì không sao, nhưng nếu hắn ta thả người mù chữ đi, bên trên truy cứu xuống, vậy là hắn ta phải xui xẻo rồi!Hắn ta vẫn có hiểu về thập tam thiếu gia này, hắn cũng không phải là thiên tài gì, không giống như đã nắm giữ Thần văn.
"Mời tiên sinh khảo giáo, nếu như học trò học nghệ không tinh, tự nhiên không dám nhắc lại chuyện tốt nghiệp!"Bạch Đông Lâm đứng lên chắp tay, đưa một tấm ngân phiếu hai trăm lượng tới.
Hai mắt Ngô Thanh Liên hai mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy ngân phiếu.
Phải biết năm lượng bạc trắng là đã đủ cho một nhà ba người chi tiêu một năm rồi, tiền công một năm của hắn ta chỉ khoảng chừng con số này mà thôi.
"Thôi, nếu như thập tam thiếu gia đã kiên trì như vậy, vậy xin đợi lão phu chuẩn bị một chút!"Nói xong, hắn ta đứng dậy đi vào thư phòng, lấy giấy và bút mực ra, còn cả mấy quyển sách.
"Khảo hạch chia làm đọc, nghe, và viết, mời thập tam thiếu gia đọc một lần ‘Dị Văn Lục’ này trước.
‘Dị Văn Lục’ này miêu tả một số dị sự thần quỷ, cả cuốn nhiều nhất chỉ bốn, năm vạn chữ, lại hầu như bao hàm tất cả Thần văn, dùng để khảo hạch thì không thể tốt hơn nữa.
Xem ra tên Ngô Thanh Liên này nhận được chỗ tốt rồi cũng không dám sơ sài.
Bạch Đông Lâm không hề sợ hãi, thoải mái cầm sách lên, đọc rõ ràng, tốn chút thời gian đã đọc hết không sai chữ nào.
Tiếp theo là nghe, viết.
Ngô Thanh Liên lấy ra một quyển sách khác, đọc một câu, Bạch Đông Lâm sẽ viết lên tờ giấy trắng một câu, mãi đến khi nào viết được hai, ba nghìn chữ mới dừng lại.
"Không tệ, không tệ, xem ra thập tam thiếu gia quả thực đã nắm giữ Thần văn.
"Ngô Thanh Liên cẩn thận kiểm tra hết một lần, phát hiện ra hắn không chỉ không sai chữ nào, mà nét viết còn cứng cáp, mạnh mẽ, thể hiện là đã tốn công luyện chữ.
"Nếu thập tam thiếu gia đã thông qua khảo hạch, vậy lát nữa lão phu sẽ báo lên Nội vụ phủ, từ nay về sau thiếu gia ngài không cần phải tới trường tư thục nữa.
"Ngô Thanh Liên gật đầu cười, bây giờ hắn ta yên lòng yên dạ lấy được bạc kia rồi.
"Làm phiền tiên sinh!"Bạch Đông Lâm chắp tay, ra ngoài, lên xe ngựa.
Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, không cần tốn nhiều tâm tư, chuyện kế tiếp mới là trọng yếu.
"Đến Cự Thạch võ quán.
""Dạ! Thập Tam gia, ngài ngồi vững nhé!"Ngoài võ học gia truyền của chính Bạch gia ra, muốn học được võ công ở Bạch Thành này