Tiếng hô gọi đồ ăn này đã cứu vãn bầu không khí của cả căn phòng.
Hạ Hàng ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Trần Dã như đang nhìn chúa cứu thế tỏa ra Phật quang rực rỡ.
“Phục vụ!” Hạ Hàng kích động hô theo.
Phục vụ nghe tiếng gọi thì hớt hải đẩy cửa đi vào ngay, trên tay cầm theo mấy bản thực đơn đưa cho bọn họ.
Lục Tuần liếc nhìn Trần Dã, Trần Dã thì nhìn thực đơn, Lục Tuần liền thở dài.
Trần Dã không kén ăn, cũng không hứng thú với việc chọn món lắm, cậu chỉ lật lật qua loa một chốc rồi đóng thực đơn lại, đưa sang cho Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông thì lại thích gọi món, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ chăm chăm di ngón tay trên thực đơn, phục vụ thấy cậu chàng không nói gì thì đành phải nhìn theo ngón tay cậu ta, ngón tay chỉ món nào là ghi ngay món đó lại, y như chỉ điểm giang ơn, công lược địa đồ.
“Anh bạn này lạnh lùng quá ha.” Hạ Hàng phát biểu đánh giá về kiểu gọi món không nói một lời của Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông nghe khen là lập tức quay sang cười toe toét với nó.
Hạ Hàng: “……”
Bởi vì trong quán không có nhiều khách ăn cơm lắm nên tốc độ chuẩn bị thức ăn cũng rất nhanh.
Hầu hết các món là do Trình Tiến Đông chọn, mà Trình Tiến Đông thì hiểu quá rõ khẩu vị của Trần Dã rồi.
Huống chi Trình Tiến Đông không dám nói câu gì, nhờ thế mà xung quanh yên tĩnh hơn bao nhiêu, làm Trần Dã ăn ngon đến nỗi chén xong hai bát cơm còn định xới thêm bát nữa, nhưng cái bát tự dưng bị một bàn tay đè xuống.
Cậu quay sang nhìn Lục Tuần, mặt khó chịu vì bị quấy rầy ngay giữa lúc đang cao hứng: “Gì đó?”
“Chiều nay cậu còn phải chạy nữa đấy.” Lục Tuần nói.
Trần Dã: “……”
Tí nữa thì cậu quên mất.
Trần Dã buồn bực dòm đĩa gà luộc vừa được dọn lên bàn, áng chừng bụng mình, biết là không thể ăn nữa rồi.
Bình thường ăn thêm một hai bát cũng không sao, nhưng trước khi chạy mà ăn nhiều thì sẽ dễ bị nôn.
Lục Tuần nhìn cái biểu cảm rầu rĩ của cậu mà thấy buồn cười, để nhịn xuống, hắn bèn cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Sở Đình vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, song lúc này cậu ta có ngẩng đầu lên nhìn Trần Dã một thoáng.
Ăn xong bữa cơm thì cũng cách không lâu nữa là đến lúc hội thao buổi chiều bắt đầu.
Biết Trần Dã tham gia thi đấu, Hạ Hàng bèn dẫn Sở Đình theo bọn họ cùng vào trong trường.
Hội thao ở trường I không quá nghiêm ngặt, Hạ Hàng đi theo dòng người, không cần tránh né gì, chỉ cần chui vào giữa là dễ dàng trà trộn vào trong.
Lúc đi tới sân thể thao thì cũng nghe thấy trong sân bắt đầu bật nhạc rồi.
Loa phát thanh thông báo điểm danh hạng mục chạy 100m, đã điểm danh đến nhóm thứ hai.
Trần Dã là ở nhóm thứ tám.
“Tôi đi trước nhé.” Trần Dã bảo với Lục Tuần.
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
Trình Tiến Đông nở nụ cười tươi rói với bọn họ rồi cũng đi theo sau Trần Dã.
Mặt trời đã lên cao giữa trời, giờ đang là lúc nóng nực nhất.
Lục Tuần dẫn Hạ Hàng đi tới ngồi ở ngoài rìa khán đài.
Hạ Hàng đánh giá sắc mặt hắn, dè dặt gọi: “Tuần gia, Tuần papa, Lục Tuần, Tuần Tuần?”
“Có gì nói đi.” Lục Tuần nhìn về chỗ điểm danh.
“Vụ này tao cũng bất đắc dĩ thôi mà.” Hạ Hàng liếc nhìn Sở Đình đang đi mua nước, thấp giọng thì thầm, “Sở Đình biết tao ra ngoài chắc chắn là đi gặp mày, cho nên đòi theo tao bằng được, quan hệ giữa tao với cậu ấy như thế thì đâu thể đuổi cậu ấy đi.
Nhưng tao xin cam đoan là không có lần sau đâu, thật đấy.”
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Thật sự sẽ không có lần sau đâu mà, tao —— Ủa?” Hạ Hàng nói được nửa chừng thì mới sực nhận ra là Lục Tuần đã tha cho mình rất dễ dàng, mặc dù tên này bình thường cực kỳ khó nói chuyện.
Nó thấy Lục Tuần đứng dậy đi tới chỗ xe đẩy bán nước, hỏi mua một chai nước nhiệt độ thường.
“Ê, Sở Đình đi mua rồi mà!” Hạ Hàng nói.
Lục Tuần trả tiền rồi lấy nước.
Trần Dã lấy số thứ tự và hoàn thành điểm danh xong, bèn ngồi xổm xuống dưới tán ô ở chỗ điểm danh để tránh ánh nắng mặt trời.
“Ê ê ê ê.” Trình Tiến Đông vỗ vỗ vào cái bảng số mà cậu vừa gài chắc.
Trần Dã thở dài: “Nói đi.”
“Nghẹn chết tao rồi.” Trình Tiến Đông thở phào rồi trừng mắt nhìn cậu, “Mày độc ác quá nha.”
“Không có chuyện quan trọng thì ngậm mỏ đê.” Trần Dã đang cáu kỉnh vì nóng đây.
“Gài chắc số thứ tự cho mày rồi đó, lát nữa chạy thì đừng có che đi, giáo viên bấm giờ ở đằng kia sẽ quan sát đấy, mày chạy ở đường số bốn, chạy xong thì chớ có bỏ đi luôn mà phải xác nhận điểm số đã rồi mới được đi.” Trình Tiến Đông nhắc nhở.
“Dông dài.” Trần Dã giơ tay lên, dùng băng bao cổ tay xoa mồ hôi rịn trên chóp mũi.
Cũng không trách Trình Tiến Đông dông dài được, vì Trần Dã từ hồi tiểu học là chưa từng tham gia bất kỳ hội thao nào nữa cả.
Đến giờ Trình Tiến Đông vẫn chẳng hiểu cậu tự dưng báo danh đăng ký thi đấu làm chi.
Nhóm thứ bảy chạy xong, loa phát thanh nhắc nhở các vận động viên ở nhóm thứ tám tiến vào đường chạy để chuẩn bị.
“Đến lượt mày kìa, đến lượt mày kìa.” Trình Tiến Đông vỗ vỗ lưng Trần Dã như gà mẹ, còn không quên dặn dò, “Thả lỏng ra, đừng căng thẳng, nhất định không được căng thẳng, cứ thả lỏng ra mà chạy, đừng ——”
“Câm miệng.” Trần Dã gắt.
Loa phát thanh lại lần nữa thông báo mời các tuyển thủ nhóm tám vào đường chạy chuẩn bị.
Trần Dã thắt chặt giây giày, vung vẩy khởi động cánh tay, dậm chân tại chỗ nhảy nhảy vài cái.
Đến khi đã làm nóng toàn thân rồi, cậu mới lững thững tiến về phía đường chạy.
Trần Dã rất ít tham gia hoạt động ở trường, thậm chí còn hiếm khi xuất hiện ở sân trường.
Nhiều người từng nghe tên cậu rồi nhưng số người tận mắt nhìn thấy chính chủ thì ít lắm.
Cho nên khi Trần Dã đi tới đường chạy và đứng vững vào vị trí, khán đài hai bên đều yên lặng trong một thoáng chốc rồi tức khắc sôi trào náo nhiệt.
“Trần Dã?”
“Hình như đúng là Trần Dã.”
“Trần Dã nào cơ?”
“Đó là Trần Dã hả!?”
“Trần Dã thi chạy á?”
“Tao không nằm mơ đó chứ? Trần Dã tham gia hội thao à?”
“Đấy là Trần Dã ư? Trông đẹp trai quá đi!” Một em gái lớp 10 kích động thốt lên.
“Lúc cậu ta đánh người trông đẹp trai hơn đấy.” Đàn chị lớp 11 hờ hững trả lời.
Tiếng xì xào bán tán của đám đông rất lớn, Hạ Hàng và Sở Đình đứng gần đường chạy xem thi đấu đều nghe hai năm rõ mười.
“Cậu bạn mới của mày có vẻ rất không đơn giản nhỉ.” Hạ Hàng nghiêng đầu nhìn Lục, chép miệng bảo, “Rôm rả chưa kìa.”
Lục Tuần quan sát Trần Dã đứng trên đường chạy, nói: “Đại ca trường bọn tao đấy.”
“Ố ồ, đại ca cơ à.” Hạ Hàng cười bảo, “Mày còn là đại ca trường mình cơ mà, sao sang đây lại kém hạng thế này, hai đứa mày đứng cùng một chỗ thì ai là đại ca?”
“Cậu ấy là đại ca.” Lục Tuần nở nụ cười.
Sở Đình đứng cạnh đó khẽ nhíu mày, dõi mắt nhìn về phía Trần Dã.
Trần Dã vận động cổ chân, chân cậu hẳn là không có vấn đề gì lớn, băng