Đồng tử giãn ra, sắc mặt tái trắng, hô hấp dồn dập và đổ nhiều mồ hôi lạnh.
Đây đều là triệu chứng khi phát bệnh tim.
Khoảnh khắc Trần Dã ngã xuống đất, Lục Tuần biết mình sợ.
Hắn nhớ tới ngày hôm đó, bà ngoại của hắn nằm ở dưới đất.
Hôm ấy hắn đến trễ.
“Lục Tuần.” Hạ Ngụy vỗ vai hắn từ phía sau, cô đứa chai nước qua, để ý thấy sắc mặt của hắn, cô bèn nhíu mày lo lắng, “Trần Dã không sao nữa rồi, em ngồi nghỉ một lát đi.”
Lục Tuần nhận lấy chai nước: “Cảm ơn cô ạ.”
“Em ——”Hạ Ngụy đang định nói.
“Người nhà của Trần Dã đâu?”
Cửa phòng cấp cứu phía sau được đẩy ra, điều dưỡng bước ra, theo sau là bác sĩ.
Trình Tiến Đông ngồi tựa vào bức tường ở cửa phòng cấp cứu, cậu bật dậy, mở to hai mắt, lao tới trước mặt bác sĩ.
Cậu há miệng, cái gì cũng muốn hỏi nhưng lại kích động đến mức chẳng hỏi được gì.
Hạ Ngụy đi tới vỗ tay cậu trấn an, rồi cô quay sang hỏi bác sĩ: “Thưa bác sĩ, học sinh của tôi hiện tại thế nào rồi ạ?”
“Cô là giáo viên của bệnh nhân hả?” Bác sĩ vừa hỏi vừa đưa ghi chép bệnh án cho điều dưỡng bên cạnh.
“Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy.” Hạ Ngụy đáp.
“Có thể liên lạc được với người thân của bệnh nhân không?” Bác sĩ hỏi.
Hạ Ngụy xem kỹ hồ sơ của mỗi học sinh nên cô cũng biết hoàn cảnh gia đình Trần Dã.
Cô hơi cau mày, quay sang nhìn Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông lặng thinh một lúc rồi mới thấp giọng trả lời: “Gia đình nó chỉ có một mình bà nội thôi, bà tuổi cao rồi không tiện ghé qua đây, cháu sợ bà bị sốc, có gì bác sĩ cứ nói với cháu ạ, cháu là bạn thân từ nhỏ của nó.”
Bác sĩ suy nghĩ một chốc, đoạn chỉ vào văn phòng: “Theo tôi vào trong kia đi.”
Sau khi dẫn mọi người vào trong văn phòng, bác sĩ bèn đóng cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Trình Tiến Đông bấy giờ đã bình tĩnh lại, cậu nhíu mày hỏi: “Bác sĩ ơi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ, sao nó vừa chạy xong thì tự dưng bị như thế?”
“Người thực hiện cấp cứu là bác sĩ trường cô hả?” Bác sĩ không trả lời câu hỏi của Trình Tiến Đông mà nhìn về phía Hạ Ngụy.
“Không phải, là học sinh trường tôi làm ạ.” Hạ Ngụy nhìn Lục Tuần đang đứng yên lặng phía sau.
Sắc mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.
“Đa phần các trường hợp ngừng tim đột ngột thế này khi đưa đến bệnh viện thì không còn kịp nữa, dù có cứu chữa được thì não cũng gánh chịu rất nhiều di chứng do thiếu ô xi.
Khoảng thời gian vàng chỉ vỏn vẹn trong một phút đồng hồ sau khi người bệnh ngã xuống, một phút này trôi qua thì tổn thương đối với đại não là không thể lường được, cũng không thể xoay chuyển.” Bác sĩ nhìn vào Lục Tuần, “Bạn học sinh này đã giúp ích rất nhiều, cháu thực hiện cấp cứu vô cùng chuyên nghiệp, nếu không có cháu thì các bác sĩ đã cứu chữa muộn màng rồi.”
Trình Tiến Đông càng nghe càng sợ, “Tại sao lại ngừng tim đột ngột vậy ạ?”
“Trong số những người thân trực hệ của bệnh nhân, có ai mắc vấn đề về tim mạch không?” Bác sĩ hỏi.
Trình Tiến Đông đờ người ra, thấp giọng trả lời: “Bố mẹ nó thì cháu không rõ lắm, bố nó mất sớm, còn mẹ thì…… không liên lạc được, cháu chỉ biết là bà nội nó có bệnh tim.”
Bác sĩ cầm tấm phim chụp tim phổi lên, đặt trước đèn chiếu: “Tình huống của bệnh nhân hẳn là hẹp van động mạch phổi loại nhẹ, bệnh này đa phần có tính di truyền.
Nếu gia đình cậu bé có tiền sử bệnh tim thì có lẽ sẽ di truyền.”
“Bác nói nó bị bệnh tim ư? Sao nó lại mắc bệnh tim được?” Trình Tiến Đông trố mắt không dám tin, “Từ nhỏ nó đã luôn khỏe mạnh, một mình đánh lại cả chục người, leo cây trèo tường món nào cũng chơi, đâu có giống bị bệnh tim.”
“Bệnh tim là cách gọi thống nhất đối với các bệnh về tim.
Mỗi loại bệnh lại có các triệu chứng khác nhau, lần này bệnh nhân ngừng tim đột ngột là do hẹp van động mạch phổi.
Độ tuổi bộc phát bệnh này hầu hết ở khoảng từ 10 đến 20 tuổi, tuổi càng tăng thì một số triệu chứng sẽ xuất hiện.” Bác sĩ vừa giải thích vừa chỉ vào phim X-quang chụp tim phổi, “Nhưng may mắn là bệnh nhân thuộc dạng hẹp van động mạch phổi loại nhẹ, hẹp van động mạch phổi loại nhẹ hầu như không có triệu chứng gì, bệnh này có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ đối với sinh hoạt hàng ngày của cậu bé, có thể vận động bình thường như chạy bộ hay tập thể dục đều được.
Tuy nhiên, khi vận động mạnh thì sẽ bị khó thở và kiệt sức, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến ngất xỉu hoặc thậm chí đột tử.
Cho nên chạy đến mức vượt quá giới hạn cơ thể là không được, ví dụ như tham gia tuyển chọn làm vận động viên hoặc vận động cực hạn, các hoạt động cường độ lớn như thế đều không thể.”
Trình Tiến Đông nghe không hiểu lắm, liền nhăn mặt hỏi: “Vậy nó còn gặp nguy hiểm nữa không ạ?”
“Chỉ cần không tiến hành vận động quá nặng hoặc xao động cảm xúc quá lớn thì về cơ bản là không có bất cứ vấn đề gì.” Bác sĩ trả lời ngắn gọn, sau đó lại căn dặn thêm, “Tuổi của cậu bé còn nhỏ, tố chất cơ thể cũng cao, bình thường chỉ cần chú ý ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ là được.”
Đến đây thì Trình Tiến Đông đã hiểu rõ rồi.
“Bao giờ em ấy có thể tỉnh lại ạ?” Hạ Ngụy hỏi.
“Hiện tại cậu bé đã không có vấn đề gì nữa rồi, chắc chờ lát nữa sẽ tỉnh thôi, còn tùy thuộc về tố chất thân thể của bệnh nhân.” Bác sĩ trả lời.
“Xin cảm ơn bác sĩ ạ, làm phiền bác sĩ quá.” Hạ Ngụy thở phào nhẹ nhõm.
“Thưa chủ nhiệm.” Cửa văn phòng bị gõ từ bên ngoài, giọng nói của điều dưỡng truyền vào, “Bệnh nhân ở giường số 17 vừa mới tỉnh ạ.”
Trình Tiến Đông lập tức chạy ra khỏi văn phòng.
Trần Dã nhắm mắt nằm thẳng trên giường, tay gắn kim, mũi nối với bình ô xi, mặt cắt không còn hạt máu, khiến cậu trông suy yếu đến lạ.
Nghe tiếng bước chân đi tới, Trần Dã liền mở mắt.
“Sao rồi! Mày sao rồi!” Trình Tiến Đông nhào tới bên cạnh cậu, “Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Trần Dã hắng giọng: “Tao ——”
“Mày làm tao sợ chết mất! Mày không biết lúc ở trên xe cứu thương tao đã sợ đến mức nào đâu!” Trình Tiến Đông lo lắng vô cùng.
Trần Dã: “Mày ——”
“Nếu mày mà có cơ sự gì thì tao biết phải làm sao đây! Lúc thấy mày ngã xuống, tao sợ đến nỗi suýt nữa ngã theo luôn!”
Trần Dã khép miệng lại, nếu không phải lúc này trên mũi và tay còn cắm đồ thì cậu cũng muốn đập chết cái thằng ngốc này lắm.
Đến khi thấy Lục Tuần đi tới, cậu bèn giơ tay chỉ vào Trình Tiến Đông, quay về phía Lục Tuần nói: “Lôi thằng ngốc nay ra đi.”
Lục Tuần quan sát sắc mặt cậu, cất tiếng hỏi: “Cậu thế nào rồi?”
Trần Dã thở dài: “Khát chết mất, có nước không?”
“Có thể uống nước không ạ?” Lục Tuần quay đầu hỏi điều dưỡng.
“Được nhé, nhưng uống một ít thôi.” Điều dưỡng trả lời, “Để chị đi lấy ống hút cho.”
Lục Tuần cắm ống hút vào chai nước suối, đưa tới gần miệng Trần Dã.
Trần Dã uống xong thì thở ra một hơi thật dài: “Rốt cuộc cũng thở được rồi.”
Nghe cậu nói vậy, nước mắt Trình Tiến Đông lại chực trào ra, Lục Tuần đứng cạnh cậu ta cũng phải giật mình luôn.
Trần Dã biết rõ cái đức hạnh của Trình Tiến Đông, cậu nhíu mày bảo: “Xấu hổ quá đi mất, mày đi ra đi.”
“Trần Dã, mịa mày, mày chả có nhân tính gì cả.” Trình Tiến Đông kéo tay cậu, vừa khóc vừa chửi.
Trần Dã vỗ vỗ đầu cậu ta: “Đừng khóc nữa, không được kể chuyện này với bà đâu đấy.”
“Tao đâu dám, nhất định không kể đâu.” Trình Tiến Đông vẫn còn đang khóc.
“Nín đi em.” Hạ Ngụy đi tới vỗ lưng Trình Tiến Đông, kéo cậu ta qua một bên để an ủi.
Lục Tuần lấy chiếc ghế đặt dưới giường ra rồi ngồi xuống.
Trần Dã ho khan một tiếng.
“Tôi……” Trần Dã cau mày nhìn Lục Tuần, ngập ngừng hỏi, “Tôi bị sao vậy?”
“Không bị sao đâu.” Lục Tuần thuật lại ngắn gọn lời của bác sĩ, cuối cùng hắn bảo, “Không có vấn đề gì lớn, cậu đừng lo lắng.”
“Ồ.” Gương mặt Trần Dã không tỏ cảm xúc gì, chỉ nhìn trân trân lên trần nhà.
“Di truyền à?” Trần Dã hỏi lại lần nữa.
“Bác sĩ bảo vậy.” Lục Tuần đáp.
Trần Dã nằm được một lát thì Hạ Ngụy dẫn Trình Tiến Đông đã nín khóc đi vào.
“Trần Dã à, cô còn cần xử lý mấy học sinh đánh nhau sáng nay nữa nên phải về trường trước đây.” Hạ Ngụy tỏ vẻ áy náy.
“Em không sao đâu ạ.” Trần Dã bảo.
“Không sao đâu cô Tiểu Hạ, em ở lại với nó.” Trình Tiến Đông nói.
“Chiều nay mày còn phải thi đấu cơ mà.” Trần Dã cau mày, “Mày về đi.”
“Tao bị điên hay sao mà lại bỏ mày ở đây chỉ vì thi đấu chứ.” Trình Tiến Đông trừng cậu.
“Tao sắp chết hay gì mà cần mày phải ở cùng chăm nom cơ?” Trần Dã chẳng buồn nhìn cậu ta, “Chim cút.”
“Tôi không bận gì, để tôi ở lại cho.” Lục Tuần nói.
Trình Tiến Đông do dự nhìn Lục Tuần rồi lại nhìn Trần Dã.
“Thi xong tôi sẽ ghé qua đây.” Trình Tiến Đông bảo với Lục Tuần.
“Được rồi, nếu có gì thì gọi điện cho cô ngay nhé.” Căn dặn xong, Hạ Ngụy ở lại với Trần Dã thêm một lát nữa rồi mới dẫn Trình Tiến Đông đi.
Tuy phòng bệnh này là phòng cho ba người nhưng hai giường trong cùng đều kéo rèm che kín, không một ai lên tiếng nói chuyện, không gian rất yên ắng.
Bình thường Lục Tuần chẳng mấy khi dùng điện thoại, vậy mà bây giờ lại cầm điện thoại không biết là đang xem cái gì.
Trần Dã thấy vậy bèn nói: “Tôi ở một mình không sao đâu.”
“Tôi cũng không có việc gì mà.” Lục Tuần vẫn ngồi yên vị ở đó, ngón tay bấm bấm trên màn hình điện thoại.
Trần Dã tò mò: “Đang chơi gì thế?”
Lục Tuần giơ màn hình đến trước mặt cậu.
Trên màn hình là một đề vật lý, lại còn đang tính giờ nữa, Lục Tuần đã giải được phân nửa rồi.
“Siêu vậy.” Trần Dã nói.
Lục Tuần lại cầm di động về, tiếp tục giải đề.
Trần Dã nằm không chán quá, cũng móc di động ra chọn một game để chơi.
Sau khi nằm được hai tiếng, cậu thật sự chịu hết nổi nữa.
Nhân lúc Lục Tuần đi mua cơm, cậu bèn gọi chị điều dưỡng đi ngang qua cửa.
“Chị ơi, bao giờ mới truyền xong ạ?”
Điều dưỡng đi tới cầm đơn thuốc đặt ở cuối giường cậu lên xem, nở nụ cười đáp: “Vội cái gì, còn năm chai nữa cơ, thuốc này truyền chậm lắm, chắc phải đến rạng sáng mới xong.”
Trần Dã thở dài ngao ngán.
Bữa tối là một bát cháo nhỏ do Lục Tuần mang tới, Trần Dã không thèm ăn lắm nên chỉ húp nửa bát.
Truyền thuốc này vào người khiến miệng cậu thấy đắng, chẳng muốn ăn gì cả.
Hiện tại đã là giờ tan học rồi, Trần Dã gọi điện cho bà, báo là mình ăn cơm ở ngoài, bị bà la lối một trận.
Cúp máy xong, cậu liếc nhìn chai nước thuốc đang nhỏ giọt chậm rì rì, lại lần nữa thở dài.
Cả ngày hôm nay cứ thở dài liên tục, tới mức cậu cảm giác mình thở dài đến già luôn.
Nhưng phải truyền nước thuốc đến tận rạng sáng, cậu cũng chẳng biết nên giải thích kiểu gì với bà nội nữa.
“Hôm nay qua nhà tôi làm bài tập, vì nhiều bài quá nên làm đến tối muộn, rồi ngủ lại nhà tôi luôn.” Lục Tuần đã giải xong một đề nữa, hắn buông điện thoại xuống, bảo với Trần Dã, “Để tôi gọi điện cho bà.”
Trần Dã cảm kích giơ tay ôm quyền với hắn.
Lục Tuần đúng là quá chu đáo mà.
Trần